NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 387

Diệp Khuynh Lăng “ồ” một tiếng, châm chọc nhẹ, hiển nhiên không tin

lời giải thích của cô.

Diệp Khuynh Lăng đi theo cô, lúc đi được một nửa, hắn bỗng hiểu, đây

không phải con đường đến Tà Vũ Hiên, mà là đến Bích Lạc Hiên.

“Tam thiếu, em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé!” Cô không trưng

cầu, mà tự kể, “Có một cô gái, cô ấy mất người nhà, được một thiếu niên
sắp xếp cho vào ở một gia đình bình thường. Ban đầu cô ấy sống cũng
không tệ, sau đó chiến tranh lan đến, cô ấy bắt đầu con đường lưu vong,
sức khỏe cha mẹ nuôi không tốt, qua đời ngay trên đường. Cô ấy nỗ lực
sống, bữa no bữa đói, theo người khác cùng chạy đến Lạc Thành. Vận khí
của cô ấy không tồi, vẫn còn sống, mà vận khí của cô ấy cũng không tốt
lắm, người cùng lưu vong với cô ấy sở dĩ giúp cô ấy, là để đến Lạc Thành
thì đem bán cô ấy… Sau đó lúc bị bán, cô ấy gặp được một tiểu thư con
nhà quyền quý, tiểu thư đó dùng tiền giải quyết chuyện đó. Kể từ đó, cô ấy
lấy thân phận nha hoàn ở bên tiểu thư đó, nhưng tiểu thư đó chưa bao giờ
coi cô ấy là nha hoàn, mà là một người bạn tốt, có gì ngon có gì đẹp đều
cùng chia sẻ với cô ấy, đó là cuộc sống bình yên nhất mà cô gái đã từng trải
qua, có một người bảo vệ cô ấy chăm sóc cô ấy”.

Lúc này hai người đã đến cửa Bích Lạc Hiên, Diệp Khuynh Lăng đứng

bên cửa lớn, “Cô gái đó là em, vậy tiểu thư đó thì sao?”.

Lâm Văn Trúc chủ động đẩy cửa lớn của Bích Lạc Hiên ra, “Nữ chủ

nhân từng sống ở đây, tam thiếu phu nhân vợ anh”.

Diệp Khuynh Lăng không có vẻ ngạc nhiên, theo cô đi vào.

Lâm Văn Trúc không quay đầu nhìn sắc mặt hắn, “Tam thiếu, hình như

anh không bất ngờ chút nào, có vẻ đã biết tất cả từ lâu rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.