NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 392

Lâm Văn Trúc cười, mắt hơi đỏ, “Thái Họa sống ở đây, thời gian dài

chưa từng tiếp xúc với ai, người bình thường cô ấy cũng không tin tưởng,
ra ngoài rồi có lẽ người khác cũng sẽ không mấy quan tâm chăm sóc cô ấy,
dẫu sao thì làm gì có ai muốn chăm sóc một người không thân không thích
với mình. Nhưng nếu Thái Vân đến đón cô ấy, em nghĩ Thái Vân nhất định
sẽ sẵn lòng đi cùng cô ấy, Thái Vân cũng sẽ chăm sóc cô ấy rất tốt. Mà
cũng rất lâu em chưa gặp Thái Vân rồi, em cũng muốn cùng cô ấy ôn
chuyện cũ”.

Đây mới là mục đích của cô.

Cô muốn biết Thái Vân còn sống hay không.

Nếu Thái Vân đã chết, vậy chính là Diệp Khuynh Lăng giết người diệt

khẩu, là hắn lòng dạ độc ác.

Cô không muốn tin thiếu niên từng cứu mình năm đó đã tàn nhẫn đến

như vậy, không có chút trân trọng gì với sinh mạng. La Tú Vân từng cứu
cô, hắn cũng từng cứu cô, nếu cái chết của La Tú Vân thực sự có liên quan
đến hắn, thế thì bảo cô phải ở lại bên cạnh hắn thế nào?

Vậy thì cược một phen đi, cược thắng, cả đời này cô sẵn lòng tan xương

nát thịt vì hắn.

Thua, cô nguyện chấp nhận kết quả.

Diệp Khuynh Lăng vươn tay ra, sờ mặt cô, ngón tay ẩm ướt, cô khóc rồi.

Hắn liếm ngón trỏ của mình, có vị mặn đắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.