NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 503

Ngày giỗ Nhậm Vũ Tinh, Diệp Khuynh Lăng cuối cùng cũng lộ ra mấy

phần đau buồn, Diệp Quân thầm cảm thấy chút an ủi, Diệp Khuynh Mặc thì
cảm thấy đệ đệ này của hắn ta càng ngày càng làm bộ làm tịch rồi, cảm xúc
mà cứ như là xiếc vậy, nói thay đổi là thay đổi luôn.

Buổi đêm, Diệp Khuynh Lăng rời khỏi phủ Bạch Vân, hắn xách một

bình rượu, lại một mình đến căn nhà đơn sơ đó, làn này người đi theo sau
hắn không phải Thạch Nham, mà là Khương Việt. Khương Việt thấy Diệp
Khuynh Lăng hơi bừng tỉnh khi nhìn thấy mình, không khỏi nghĩ sâu, lúc
này, liệu tam thiếu có nhớ đến Thạch Nham? Nhưng mà đây đều không
phải là chuyện mà mình có thể làm chủ.

Diệp Khuynh Lăng một mình vào căn nhà, không có đèn, hắn ngồi trên

một chiếc ghế phủ đầy bụi, khóe miệng như cười như không, hắn nhấc bình
rượu lên, đổ rượu thẳng vào miệng mình.

“Hôm nay là ngày giỗ của người phụ nữ đó, phụ thân tốt đó của con, liệu

có nhớ ra hôm nay cũng là ngày giỗ của một người phụ nữ khác?” Hắn nói
đầy chế giễu.

Nếu có thể, hắn thật sự hi vọng mẫu thân mình không lựa chọn sinh

mình ra, cao chạy xa bay với người mà bà yêu, rời xa chốn hồng trần thế
tục này, hắn cũng không muốn sống cuộc sống mà mình chán ghét này, tất
cả về đúng quỹ đạo, mặc kệ nhà họ Diệp hay không phải nhà họ Diệp, mà
hắn chẳng qua cũng chỉ là một sự tồn tại dư thừa.

Hắn không thể quên được, thái độ lạnh nhạt của Diệp Quân khi mình

“chết”, khi hắn nhắc đến việc cái chết của nhị ca có vấn đề, ông ta thờ ơ,
giống như “cái chết” của mình không chút quan trọng, điều này khiến hắn
có một cảm giác rất sung sướng – Diệp Quân, nếu ông biết người chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.