NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 577

Cái chết của một đứa bé, đối với mẹ của nó mà nói, không chỉ là tổn

thương trên cơ thể, mà còn là tổn thương về tâm lý, tổn thương này mãi
mãi không thể nào chữa lành.

“Tôi có thể đi đâu?”

Kim tỷ cười nhẹ, “Xuất ngoại nhé, vé tàu đã mua xong rồi”.

Lâm Văn Trúc trầm mặc hồi lâu, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ, nước

mắt rơi ra khỏi nụ cười, “Chị cũng sẽ đi?”.

Kim tỷ trầm mặc một lát, “Cô quên thân phận của tôi rồi à?”.

Kim tỷ, có chỗ đứng, có thể một mình lo liệu Phượng Vũ Thiên, là bởi vì

chị ta có quan hệ với nhà họ Hàn, nếu không thì có thể chèo chống Phượng
Vũ Thiên đứng sừng sững không đổ sao? Chốn về của Kim tỷ, đương nhiên
phải xem sự sắp xếp của nhà họ Hàn, nhà họ Hàn thế nào, Kim tỷ cũng sẽ
như thế.

Trước mắt Lâm Văn Trúc là một mảng mơ hồ.

Có đường sao? Không có nữa rồi, trước mắt đã cùng đường.

Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn! Đời này, cô chỉ muốn sống một cuộc

sống đơn giản, nhưng lại bị vận mệnh trêu đùa hết lần này đến lần khác,
bây giờ cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn, có phúc cùng hưởng có họa cùng
chịu, nhưng hắn dứt khoát chặn con đường đó lại, phương thức còn quyết
tuyệt đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.