NGƯỜI TRUYỀN KÝ ỨC - Trang 101

"Lily," tối hôm đó, cậu hỏi khi em gái đang lấy đồ ôm của cô bé, chú voi
nhồi bông, từ trên giá, "em có biết đã có thời những con voi thực sự tồn tại
không? Những con voi sống ấy?"

Cô bé liếc xuống món đồ chơi rách nát và nhăn nhở cười. "Phải," cô nói vẻ
hoài nghi. "Hẳn rồi, anh Jonas ạ."

Jonas tới ngồi cạnh Bố khi ông tháo nơ buộc tóc cho Lily và chải đầu cho
cô bé. Cậu đặt tay lên vai cả hai người. Bằng tất cả bản thể mình, cậu cố
gắng truyền cho họ một mảnh ký ức: không phải tiếng thét đau đớn của con
voi, mà là sự tồn tại của nó, của sinh vật cao lớn, đồ sộ và cử chỉ vuốt ve
chăm sóc nó dành cho bạn mình vào những giây phút cuối đời.

Nhưng bố vẫn tiếp tục chải đầu cho Lily, còn Lily thì tỏ ra sốt ruột, và cuối
cùng cô bé cũng ngọ nguậy khó chịu vì bàn tay của anh trai. "Jonas," cô bé
nói, "anh làm em đau đấy."

"Anh xin lỗi vì đã làm em đau, Lily," Jonas lầu bầu rồi bỏ tay ra.

"Chấp nhận lời xin lỗi," Lily hờ hững đáp lại và vuốt ve chú voi vô hồn.

"Người Truyền thụ," một lần, Jonas hỏi khi họ đang chuẩn bị cho công việc
ngày hôm đó, "ngài không có bạn đời sao? Ngài không được phép đăng ký
nhận một người à?" Dù được miễn chấp hành luật chống khiếm nhã, cậu
cũng nhận ra đó là một câu hỏi bất lịch sự. Nhưng Người Truyền thụ
khuyến khích mọi câu hỏi của cậu, và dường như cả những câu riêng tư
nhất cũng không khiến ông lúng túng hay khó chịu.

Người Truyền thụ khẽ cười. "Không, chẳng có luật nào cấm việc đó cả. Và
ta đã từng có một người bạn đời. Cậu quên mất ta già thế nào rồi nhỉ, Jonas.
Người bạn đời trước kia của ta giờ đang sống với những Người lớn Không
con."

"Ồ, hẳn rồi," Jonas đã quên khuấy mất nét tuổi tác hiện rõ nơi Người
Truyền thụ. Khi những người lớn trong cộng đồng già đi, cuộc sống của họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.