NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 107

- Ông là ai?
- Tôi là một người bạn của Alec Leamas
Ông ta ngập ngừng nói tiếp:
- Còn điều này nữa, một câu hỏi chót. Alec có biết cô là… Alec có biết về
Đảng của cô không?
Nàng trả lời một cách bối rối:
- Có, tôi nghĩ anh ấy có biết.
- Đảng có biết chuyện cô và Alec không?
- Tôi đã nói rồi, không ai biết cả.
Rồi mặt trắng bệch, nàng khóc:
- Anh ấy đâu rồi. Xin các ông cho tôi biết anh ấy hiện ở đâu? Tôi có thể
giúp anh ấy được, các ông không thấy sao? Tôi sẽ săn sóc anh ấy, dù anh ấy
đã hoá điên, tôi cũng không cần, tôi xin thề là tôi không… Tôi đã viết thư
gửi vào tù cho anh ấy, tôi biết tôi không nên làm thế. Tôi chỉ nói anh ấy có
thể trở về. Tôi sẽ đợi anh ấy mãi…
Nàng không nói được nữa, chỉ nức nở khóc, trong lúc vẫn đứng sững giữa
phòng, khuôn mặt nát tan của nàng vùi trong hai bàn tay. Người đàn ông
thấp nhìn nàng một hồi lâu, rồi ông ta nhỏ nhẹ:
- Anh ấy đi ngoại quốc rồi, chúng tôi không biết rõ chỗ nào. Anh ấy không
điên. Nhưng đáng lẽ anh ấy không nên nói tất cả những điều đó cho cô
nghe. Thật đáng tiếc.
Người đàn ông trẻ tuổi bảo:
- Chúng tôi sẽ lo cho cô. Tiền và các thứ khác.
Liz lại hỏi:
- Các ông là ai?
Người đàn ông trẻ nhắc lại:
- Là những người bạn của Alec, bạn rất thân.
Nàng nghe tiếng chân họ đi lặng lẽ xuống lầu và ra đường. Từ cửa sổ, nàng
thấy họ bước vào một chiếc xe đen nhỏ và lái về phía công viên.
Rồi nàng chơt nhớ tới tấm danh thiếp. Nàng lại bàn, nhấc nó lên và giơ ra
ánh sáng. Giấy in thuộc loại thật đắt tiền, một nhân viên cảnh sát không thể
có được như thế. Chữ nổi. Không có cấp bậc ở trước tên, không có tên cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.