NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 105

- À, tôi hiểu.
- Có ai khác biết là cô thân với anh ấy không?
- Không.
- Cô có đi dự phiên xử không?
- Không.
- Không có nhà báo, chủ nợ nào, không có ai đến tìm cô hết.
- Không, như tôi đã nói với các ông. Không ai khác biết hết. Ngay cả cha
mẹ tôi, không một ai cả. Chúng tôi làm chung môt thư viện – Thư viện
Nghiên cứu tâm linh – nhưng chỉ có cô Crail, quản thủ thư viện, biết thôi.
Tôi không tin cô ta nghĩ rằng có gì giữa chúng tôi. Cô ta kỳ dị lắm.
Người đàn ông thấp nhìn nàng rất nghiêm trọng một hồi lâu, rồi hỏi:
- Cô có ngạc nhiên là Leamas đánh ông Ford không?
- Dĩ nhiên là có.
- Theo cô thì tại sao anh ta làm thế?
- Tôi không biết. Có lẽ bởi vì Ford không cho anh ấy mua chịu. Nhưng tôi
nghĩ anh ấy đã định thế từ trước.
Nàng tự hỏi nói như vậy có nhiều không nhưng nàng đang mong mỏi được
nói với một người nào đó về chuyện này. Nàng đang cô đơn và hình như
nói ra cũng chẳng có hại gì.
- Nhưng đêm đó, đêm trước khi chuyện xảy ra, chúng tôi nói chuyện với
nhau. Chúng tôi cùng ăn tối, một bữa có thể gọi là đặc biệt. Alec bảo cả hai
chúng tôi đều hiểu rằng đây là đêm cuối cùng của chúng tôi. Anh ấy có sẵn
một chai rượu vang đỏ, tôi không thích uống rượu nên Alec đã uống gần
hết chai. Rồi tôi hỏi anh ấy: “Có phải đây là buổi chia tay - tất cả đều đã
hết?”
- Anh ấy nói sao?
- Anh ấy nói có một việc phải làm. Có một người phải trả món nợ mà y đã
gây ra cho người bạn của tôi. Tôi thật tình chẳng hiểu gì, chẳng hiểu gì hết.
Mọi người cùng im lặng một lúc rất lâu và người đàn ông thấp có vẻ ưu tư
hơn bao giờ hết. Cuối cùng ông ta hỏi nàng:
- Cô có tin thế không?
- Tôi không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.