NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 29

trợ ở ngoại ô, nhưng chàng không phải là một người mà các bà nội trợ thích
hoặc thông hiểu; họ không muốn thấy Leamas, chứ đừng nói gì đến tự điển
của chàng. Mỗi tối chàng uể oải trở về phòng, cuốn tự điển làm mẫu trông
thật lố bịch dưới cánh tay. Cuối tuần chàng điện thoại đến công ty và cho
họ hay chàng không bán gì được hết. không tỏ vẻ ngạc nhiên, họ nhắc nhở
chàng có bổn phận trả lại cuốn tự điển mẫu nếu không làm việc cho họ nữa
và cúp máy. Leamas bước vội khỏi phòng điện thoại trong cơn phẫn nộ, bỏ
quên cả cuốn tự điển mẫu trong đó, đến quán rượu và uống say mèm mất
25 shilling, số tiền đáng lẽ chàng không nên xài phí. Họ liệng chàng ra khỏi
quán vì chàng đã la lối một người đàn bà cố lay tỉnh chàng. Họ bảo chàng
đừng bao giờ trở lại, nhưng rồi tuần sau họ quên hết mọi chuyện. Dân ở đây
bắt đầu biết đến Leamas.
Người ta bắt đầu biết chàng ở chỗ khác nữa, cái hình dáng màu xám thất
thểu đi ra từ khu chung cư. Chàng nói thừa một tiếng, không có một người
bạn dù là đàn ông hay đàn bà hay là một con vật nào. Họ đoán chàng đang
gặp chuyện rắc rối, có thể là trốn vợ. Chàng không biết giá cả bất cứ vật gì,
người ta có cho hay cũng không nhớ, chàng phải vỗ khắp các túi mỗi khi
tìm tiền lẻ, không bao giờ nhớ mang một cái gỉo, luôn luôn mua hàng đực
trong bao. Người trong vùng không ưa gì chàng, mà chỉ gần như thương hại
chàng. Họ lại còn cho rằng chàng dơ dáy, vì chàng không cạo râu mỗi cuối
tuần và sơ mi thì nhàu nát. Một bà tên McCaird ở đại lộ Sudbury dọn
phòng cho chàng được một tuần, nhưng vì không nhận được một lời lịch
thiệp nào của chàng, nên bà ta nghỉ làm. Bà ta là một nguồn tin tức cho cả
khu phố, nơi mà các tay buôn bán bảo nhau những điều họ cần biết phòng
khi chàng xin mua chịu. Bà McCaird khuyên đừng cho chàng mua chịu.
Leamas không hề có một bức thư, bà ta nói vậy, và họ đồng ý rằng đó là
chuyện nghiêm trọng. Chàng không có hình ảnh và chỉ có vài quyển sách ;
bà ta cho rằng có cuốn thuộc loại dâm ô nhưng không thể chắc được vì nó
được viết bằng ngoại ngữ. Theo ý bà ta chàng chỉ có một chút ít tiền để
sống, và chút ít đó đó đã sắp cạn. Bà biết chàng lãnh tiền vào mỗi thứ năm.
Cả con đường Bayswater đều được khuyến cáo và không cần sự cảnh cáo
nào thêm nữa. Họ nghe bà McCaird kể lại rằng chàng uống như hũ chìm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.