NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 35

Đến sáu giờ chiều nàng khóa cửa và đưa chìa khóa cho người gác dan, một
ông già bị ám ảnh về Đệ nhất thế chiến – Liz nói vậy – sẽ thức suốt đêm để
phòng trường hợp bọn Đức phản công. Trời bên ngoài lạnh cóng.
Leamas hỏi :
- Cô về có xa không?
- Đi bộ khoảng hai mươi phúc. Tôi luôn luôn đi bộ. Còn ông?
Leamas đáp :
- Không xa lắm. Chào cô.

Chàng đi từ từ về nơi trọ. Chàng vào phòng và bật công tắc đèn. Không
thấy gì. Chàng thử lại ngọn đèn trong bếp và cuối cùng là lò sưởi điện cắm
ở bện cạnh giường. Trên tấm thảm chùi chân có một bức thư. Chàng nhặt
lên và đem ra đọc dưới ánh điện màu vàng lờ mờ ngoài cầu thang. Đó là
thư của công ty điện, lấy làm tiếc rằng không thể làm gì khác hơn là đành
phải cúp điện cho đến khi nào số 9 anh kim 4 shiling và 8 xu được thanh
toán.
Chàng đã trở thành một kẻ thù của cô Crail và có nhiều kẻ thù là điều cô
Crail thích thú. Cô ta hoặc là cau có với chàng hoặc coi chàng như không
có. Và khi chàng lại lại gần, cô ta phát run lên, nhìn trái nhìn phải, hoặc là
để tìm cái gì tự vệ, hoặc tìm đường thoát thân. Đôi khi cô ta bày tỏ một thái
độ hết sức bất bình, chẳng hạn khi chàng móc áo tựa trên cái giá của cô ta.
Cô ta cứ đứng trước chỗ đó giũ mạnh có đến năm phút, cho tới lúc Liz để ý
trông thấy và lớn tiếng gọi Leamas.
Chàng liền đi lại gần cô ta và hỏi
- Có chuyện gì làm phiền cô thế, cô Crail?
Cô ta hổn hển trả lời, giọng líu lại:
- Không, không có gì cả.
- Áo tôi bị cái gì chăng
- Không có gì cả
- Tốt lắm
Nói đoạn, chàng trở về phòng sách của mình. Cô ta run lên vì giận suốt cả
ngày hôm ấy và thì thầm nói điện thoại suốt nửa buổi sáng. Liz bảo :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.