NGƯỜI TUYẾT - Trang 271

Và đó là lúc Oda nhận ra có điều không ổn. Giọng điệu hống hách và tức tối

cùng ngôn ngữ cơ thể đầy vẻ hung hăng của Hole; Støp nhướn một bên lông
mày tỏ ý ngạc nhiên, khuôn mặt dường như cau lại và trở nên căng thẳng.
Bosse ngần ngừ. Oda không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô đếm được
bốn giây chết, khoảng thời gian dài vô tận đối với một chương trình phát sóng
trực tiếp. Thế rồi cô hiểu thì ra Bosse đã biết rõ việc mình đang làm. Cho dù
Bosse luôn nhận trọng trách tạo ra bầu không khí vui vẻ cho các khách mời,
nhưng tất nhiên ông ta vẫn biết điều quan trọng nhất, trách nhiệm lớn nhất của
mình là mua vui cho khán giả. Và trên đời còn gì vui hơn những con người
đang tức giận, mất kiểm soát, khóc lóc, suy sụp hoặc bộc lộ cảm xúc bằng
nhiều cách khác ngay trước mặt khán giả truyền hình. Bởi thế, ông ta cứ để
nước đẩy thuyền trôi và chỉ giương mắt nhìn Støp.

“Tất nhiên tôi có làm người tuyết,” Støp nói sau bốn giây. “Tôi làm ra chúng

trên mái nhà cạnh bể bơi. Mỗi con sẽ giống một thành viên gia đình hoàng gia.
Như thế, khi xuân sang, tôi có thể trông đợi những nhân tố không hợp thời bắt
đầu tan chảy và biến mất.”

Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay Støp không gọi được tiếng cười hay

tràng vỗ tay nào. Oda nghĩ Støp lẽ ra phải biết những lời nhận xét về cơ bản
mang tính chất chống hoàng gia như vậy sẽ chẳng bao giờ có tác dụng.

Không chút nao núng, Bosse phá vỡ sự im lặng bằng cách giới thiệu một

ngôi sao nhạc pop, người sẽ kể về sự cố suy sụp tinh thần khi đang biểu diễn
cách đây không lâu và sau đó khép lại talk show với một ca khúc có trong đĩa
đơn sẽ được phát hành vào thứ Hai.

“Thế là thế quái nào vậy?” Gubbe, nhà sản xuất, người đã đến đứng ngay

sau Oda, lên tiếng hỏi.

“Có lẽ anh ta đúng là không được tỉnh táo,” Oda đáp.
“Trời đất, gã là cảnh sát kia mà!”
Vào giây phút ấy, Oda chợt nhớ ra anh ta là của cô. Mỏ vàng của cô.

“Nhưng, Chúa ơi, chẳng phải anh ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hay sao.”

Nhà sản xuất không đáp.
Trong lúc ngôi sao nhạc pop nói về những vấn đề tâm lý và giải thích rằng

đó là do di truyền, Oda liếc đồng hồ đeo tay. Bốn mươi giây đã trôi qua. Chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.