NGƯỜI TUYẾT - Trang 279

“Nói cách khác, trước đó đã có người gửi mẫu xét nghiệm để lập hồ sơ ADN

của Jonas,” Becker nói. “Họ cho tôi biết mẫu xét nghiệm kia đã có từ bảy năm
trước.”

“Và họ khẳng định mẫu đó là của Jonas?”
“Không, mẫu đó ẩn danh. Nhưng họ có tên của khách hàng yêu cầu làm xét

nghiệm.”

“Ai vậy?”
“Một phòng khám giờ không còn hoạt động nữa.” Harry đã đoán được câu

trả lời trước cả khi Becker nói ra. “Phòng khám Marienlyst.”

“Idar Vetlesen,” Harry nói, nghiêng đầu như thể đang quan sát một bức tranh

xem đã treo ngay ngắn hay chưa.

“Phải,” Becker nói, vỗ tay một cái và mỉm cười yếu ớt. “Thế đây. Tất cả

những gì tôi muốn nói chỉ là… tôi chẳng có thằng con trai nào cả.”

“Tôi rất tiếc.”
“Thực ra tôi cũng đã cảm nhận được điều đó từ lâu rồi.”
“Ừm. Vì sao ông lại vội vã đến tìm tôi để báo tin này?”
“Tôi không biết,” Becker nói.
Harry kiên nhẫn chờ đợi.
“Tôi… tôi phải làm điều gì đó tối nay. Như việc này chẳng hạn. Nếu không,

tôi chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Tôi…” Vị giáo sư ngần ngừ giây
lát rồi nói tiếp. “Tôi giờ chỉ còn lại một mình. Đời chẳng có mấy ý nghĩa nữa
rồi. Nếu khẩu súng đó mà là thật thì…”

“Đừng,” Harry nói. “Đừng nghĩ như thế. Ông càng chơi đùa với ý nghĩ đó

thì chỉ càng bị nó cám dỗ mà thôi. Và ông đã quên mất một điều. Cho dù cuộc
đời ông chẳng còn ý nghĩa gì với ông, nhưng nó vẫn còn ý nghĩa với những
người khác. Với Jonas chẳng hạn.”

“Jonas?” Becker khịt mũi cười chua chát. “Tò vò mà nuôi con nhện sao?

Đừng chơi đùa với ý nghĩ đó - các anh được học điều này ở Học viện Cảnh sát
à?”

“Không,” Harry đáp.
Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.