NGƯỜI TUYẾT - Trang 409

thương ở mạng sườn. Bởi lẽ lúc đứng trên bậc tam cấp trước mặt Harry,
Mathias khoanh tay rõ cao ở trước ngực không nhằm che đi núm vú không tồn
tại. Mà y muốn giấu vết thương gây ra bởi chiếc rìu nhỏ.

“Tất nhiên rồi,” Mathias đáp.
Harry không thể xác định được giọng nói của y nghe có tự nhiên hay không.

Tiếng nhạc nền đã chấm dứt.

“Cảm ơn,” Harry nói. “Tôi sẽ tới nhanh thôi, nhưng anh phải hứa là đợi tôi

đây.”

“Tôi hứa,” Mathias nói. “Nhưng Harry này…”
“Sao cơ?” Harry hít sâu một hơi.
“Anh đã biết địa chỉ nhà tôi chưa?”
“Rakel có nói với tôi rồi.”
Harry rủa thầm trong bụng. Sao anh không trả lời là đã nhờ tổng đài tra hộ

chứ? Như thế mới không đáng ngờ.

“Thật sao?” Mathias hỏi.
“Thật.”
“Được rồi,” y nói. “Cứ tới đi. Cửa không khóa đâu.”
Harry tắt máy và nhìn cái điện thoại chằm chằm. Anh không tìm được lời

giải thích thỏa đáng cho dự cảm chẳng lành là thời gian cấp bách và anh phải
mau mau chạy trốn trước khi bóng tối ập đến. Vậy là anh quy kết mình chỉ
tưởng tượng linh tinh. Thật vô ích khi bị chi phối bởi nỗi sợ kiểu này, nỗi sợ đi
cùng màn đêm đang dần kéo đến, khi không thể nhìn thấy nông trại của ông bà
được nữa.

Harry bấm số điện thoại khác.
“A lô?” Hagen trả lời. Giọng nói đều đều và vô hồn. Harry đoán là giọng

của người đang viết đơn từ chức.

“Sếp dẹp mấy vụ đơn từ đi,” Harry nói. “Và gọi ngay cho cảnh sát trưởng.

Tôi cần được cấp quyền sử dụng vũ khí. Để bắt giữ nghi phạm giết người tại số
12 phố Åsengata, Torshov.”

“Harry…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.