NGƯỜI TUYẾT - Trang 7

“Một khuôn mặt,” anh thì thào.
Cô giật mình. “Đâu?”
“Ngoài cửa sổ.”
Cửa sổ nằm ở phía bên kia giường, ngay trên đầu Sara. Cô nhỏm dậy và

xoay người lại, cảm thấy anh trượt ra khỏi cơ thể mình, mới đó mà đã mềm rũ.
Từ chỗ cô nằm, cửa sổ phía trên đầu được đặt quá cao trên tường nên cô không
nhìn ra được. Và quá cao cho bất kỳ ai đứng ngoài nhòm vào trong. Do mặt
trời đã bắt đầu xế bóng nên cô chỉ trông thấy cái bóng của chiếc đèn trần lồng
vào hình ảnh in trên tấm kính.

“Anh thấy mặt anh đó,” cô nói, như bào chữa.
“Lúc đầu anh cũng tưởng thế,” anh đáp, mắt vẫn dán vào cửa sổ.
Sara quỳ dậy. Bật lên và nhìn ra vườn. Và kia, đúng là có một khuôn mặt

thật.

Cô phá lên cười nhẹ nhõm. Khuôn mặt đó màu trắng, cặp mắt và cái miệng

được làm từ mấy viên sỏi đen, chắc là sỏi ở lối xe ra vào. Còn đôi cánh tay là
hai cành táo nhỏ.

“Trời ơi,” cô thở hổn hển. “Chỉ là người tuyết thôi mà.”
Thế rồi tiếng cười bỗng hóa thành những giọt lệ; cô cứ thế nấc lên trong

tuyệt vọng cho tới khi cô cảm thấy vòng tay anh ôm lấy mình.

“Em phải về thôi,” cô nức nở nói.
“Ở lại thêm một lát đi,” anh bảo.
Vậy là cô ở lại bên anh thêm một lát.
Khi bước tới gần gara cô mới biết gần bốn mươi phút đã trôi qua.
Anh đã hứa thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cô. Anh vốn là kẻ nói dối rất tài,

nhưng lần này điều đó lại làm cô vui. Chưa ra đến xe cô đã thấy cậu con trai
với gương mặt nhợt nhạt đang nhìn mình chằm chằm từ ghế sau. Cô kéo cửa
xe và ngỡ ngàng nhận ra cửa bị khóa. Cô ghé mắt nhìn đứa con qua tấm kính
mờ đi vì hơi ẩm. Phải đến khi cô gõ lên kính xe thì thằng bé mới chịu mở cửa.

Sara ngồi vào ghế lái. Radio đã tắt, trong xe lạnh căm. Chìa khóa nằm lăn

lóc trên ghế phụ. Cô quay sang nhìn con. Khuôn mặt nó tái nhợt, môi dưới run
run.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.