NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 279

không chất vấn giờ giấc của ông ta, vì khi Clark ở đây, ngôi nhà của họ
thậm chí còn cô đơn hơn, im lặng hơn.

Sonya lắc nhẹ ly rượu Brandy. Bà ngồi một mình trong phòng chiếu phim
mới, giữa bóng tối, nhét một đĩa phim vào đầu DVD. Bà đã thuê một phim
có Tom Hank đóng - sự có mặt của anh ta, kể cả trong những bộ phim vớ
vẩn, làm bà cảm thấy được an ủi một cách kỳ quái - nhưng bà vẫn chưa
nhấn nút cho chạy phim.

Chúa ơi, bà nghĩ, ta thật sự đáng thương đến thế này sao?

Sonya luôn luôn là một người phụ nữ được yêu mến. Bà từng có rất nhiều
bạn bè thật sự và rất tuyệt vời. Thật dễ dàng nếu cứ đổ tội cho họ, nói rằng
họ đã từ từ tách ra khỏi bà sau cái chết của Stephen, rằng họ đã cố làm tròn
bổn phận nhưng sau một thời gian, người ta chỉ chịu được đến đó và thế là
họ tìm cớ này cớ nọ, từ từ dạt ra xa, cắt đứt quan hệ.

Nhưng nói vậy thật không công bằng với họ.

Xét ở một khía cạnh nào đó thì điều đó cũng đúng - hiển nhiên đã có sự
tách rời - nhưng Sonya có lỗi trong việc này nhiều hơn hẳn bất cứ người
bạn nào. Bà đã đẩy họ ra xa. Bà không muốn được an ủi. Bà không muốn
được người ta ở bên, nâng đỡ hay chia buồn. Bà cũng không muốn chịu
cảnh khổ sở, nhưng có lẽ đó là sự lựa chọn dễ dàng nhất, và vì vậy tốt nhất.

Cửa chính mở ra.

Sonya bật ngọn đèn nhỏ sát cạnh chiếc ghế tựa chuyên dành để bà xem
phim. Bên ngoài trời đã tối nhưng trong căn phòng không có không khí này
chuyện đó không can hệ gì. Màn cửa đã chặn hết ánh sáng. Bà nghe tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.