NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 110

Iuri không nhớ là bao nhiêu lâu đã qua, con tàu đã bay được bao xa và đã
thay đổi bao nhiêu phiên trực. Em cứ mơ mơ màng màng, nửa thức nửa
mộng. Em nhớ lại một điều gì đó, định ngẫm nghĩ một chuyện gì đó, nhưng
tất cả những cái ấy thay đổi nhanh chóng; việc mà mới một phút trước đây
em định suy nghĩ, thì một phút sau đã biến mất không để lại dấu vết gì,
chắc chắn là đã trôi vào những khoảng không trong vũ trụ …

Bỗng Iuri nghe thấy Kvat ngáp to một cách thoải mái rồi lớn tiếng: – Trực
nhật đâu rồi? Cậu đang định bỏ chúng tớ chết đói ở đây hả? Tớ meo cả
bụng rồi.

– Các bạn ạ, – Miro rầu rĩ nói – thiết bị theo dõi cảnh báo là phải tiết kiệm
lương thực. Trong các thùng chứa, lượng phân tử protein giảm một cách
đột ngột, ít ra cũng đến một trăm năm mươi loại bị giảm. Các thiết bị phân
tích hoá học và các thiết bị biến đổi đã nhận được nhiệm vụ kiểm tra dự trữ
và đưa các phân tử protein về mối tương quan bình thường … Nhưng …
các người máy kiểm tra …

– Miro này, cậu đừng có đùa nữa! Ai có thể làm hao phí được các lượng dữ
trữ protein?

– Tớ không biết, Kvat ạ. Nhưng những người máy kiểm tra đã nhận thấy có
sự phung phí quá đáng protein, mỡ, vitamin …

– Thế cậu quyết định thế nào?

Zed xen vào: – Gượm đã các cậu. Trước khi trực nhật quyết định phải nghĩ
đến vấn đề chính là dù sao ta cũng phải ăn gì đó đã. Bởi vậy tôi đề nghị
trước hết hãy chén đã, sau đó hãy giải quyết các vấn đề phức tạp về việc
các protein, các carbohydrat bị biến mất.

Miro ngắt lời: – Các carbohydrat gần như vẫn bình thường …

Đúng! – Zed đáp lại không chút bối rối và nói tiếp – Sản xuất
carbohydrat ngay trên tàu dễ hơn sản xuất mỡ, vitamin, acide và các loại
khác. Các cậu thấy đề nghị của tớ thế nào?

Ten hét lên: – Nhất trí tán thành! Trực nhật, hành động đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.