NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 114

việc vẫn chẳng có ai thực sự lo việc cân bằng trọng lực cả. Kỳ quái thật, tớ
nói thực đấy, kỳ quái thật!

Họ còn tranh luận một lúc nữa. Trong khi ấy, Iuri lắng nghe và em rút ra
hai kết luận: thứ nhất, những người máy không toàn năng như em tưởng.
Thậm chí chúng còn là những kẻ ít hiểu biết nữa. Thứ hai, trên con tàu có
một thiết bị năng lượng lý thú nào đó muốn dùng bao nhiêu nhiên liệu cũng
được.

Ai cũng biết là thế giới chỉ có một loại động cơ mà “nhiên liệu” có thể “bao
nhiêu cũng được”. Nhưng đáng tiếc thứ động cơ ấy lại là “động cơ vĩnh
cửu”. Mà động cơ vĩnh cửu làm gì có!

Các động cơ cũng có giới hạn, đấy là chất đốt. Trên con tàu vũ trụ tương
đối nhỏ như thế này, không thể có nhiều chất đốt đến thế được, dù đó là thứ
chất đốt tuyệt diệu nhất, quý giá nhất và có ích nhất chăng nữa. Nếu nó đẩy
được con tàu đến những tốc độ lớn lao, gần bằng tốc độ ánh sáng, thì việc
tiêu thụ thứ chất đốt ấy phải là kinh khủng lắm.

Vậy thì cái mà bài toán đòi hỏi phải tìm ra là các nhà du hành vũ trụ lấy ở
đâu được nhiêu liệu cho các động cơ của họ?

Chính đó là điều Iuri hỏi Miro khi cậu ta quay mặt về phía em.

Miro ngẫm nghĩ và hơi lưỡng lự nhìn về phía Iuri. Cậu ta đang tính toán
xem liệu cái chú bé ngốc nghếch này có hiểu được những chuyện quan
trọng như vậy hay không nên đùa lảng đi và không giảng giải những điều
mà người trên Trái đất Xanh còn chưa thể biết được.

Sau đó Miro nhăn trán và chắc là quyết định rằng, dù muốn hay không
cũng nên giảng giải vì Iuri đang bay cùng cả bọn. Cậu ấy bình đẳng với
mọi người. Tất nhiên cậu ấy không phải hiểu ngay tất cả. Cũng có vấn đề
không hiểu được. Nhưng sau này, khi bản thân cậu ấy muốn cậu ấy sẽ tìm
hiểu, sẽ đọc và rồi hiểu tất.

Vậy thì cần phải giảng giải, Miro thở dài mệt mỏi hỏi: – Cậu có biết
nguyên tử là gì không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.