NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 137

Tớ … có nhớ.

Thế cậu có nhớ chúng ta đã đưa phân tích cái mà … cái thứ mà … còn
sót lại trong túi tớ không? Rồi sau đó, những người máy báo tin là việc
phân tích rất phức tạp và khó khăn ấy?

Đúng thế, nhưng bánh mì thì có liên quan gì? Đây là chuyện thức ăn cơ
mà … Có cả những loại nấm gì đó nữa … Nấm men thì phải.

Thì đấy chính là bánh mì mà lại! Bánh mì! Cậu hiểu không? Còn nấm,
Iuri nói thêm, giọng không tự tin lắm, – nấm là ở trong men.

Vẻ thiếu tự tin đó không thể lọt qua nổi Kvat. Cậu ta giễu cợt hỏi: – Nấm
thì có liên quan gì đến chuyện này? Chúng ta đang nói đến bánh mì kia
mà?

Ten cau mày: – Chúng ta hãy làm cho rõ thêm xem bánh mì là gì nào?

Không hiểu sao, Iuri phát cáu: – Nhưng cậu đã nhìn thấy rồi còn gì?

Tớ nhìn thấy ở tay cậu một nhúm vụn gì đấy mà cậu móc trong túi áo ra.
Bánh mì như vậy mà làm thức ăn thì tớ không thích.

– Nhưng Ten ạ, đấy có phải là bánh mì đâu? Đấy chỉ là vụn bánh mì thôi.
Còn bánh mì … Bánh mì là …

Iuri ngắc ngứ. Tất cả niềm vui, niềm tự hào và rất nhiều cảm giác tốt đẹp
khác trào lên trong tâm hồn em sau lời tuyên bố của người máy, nay đâm
mờ nhạt đi và em sượng sùng nhìn xuống.

Hoá ra em có thể kể đủ các loại bánh mì, có thể mô tả mùi vị của nó, hình
dáng bề ngoài của nó, thậm chí, cả giá tiền và cửa hàng nào có bánh mì
nữa. Nhưng nói xem bánh mì là gì thì em chịu. Em không biết bánh mì là
gì.

Em im lặng, ngắc ngứ và bối rối. Các nhà du hành vũ trụ da xanh đang lo
lắng về cái thông báo lạ lùng, cực kỳ nghiêm trọng và thậm chí còn nguy
hiểm nữa của người máy nên tâm trạng họ âu sầu và bực bội. Nhưng nhìn
Iuri, họ bình tĩnh lại đôi chút và còn mỉm cười nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.