NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 147

nó sẽ phát phổng lên trong căn bếp chật hẹp và rốt cuộc nó sẽ bị chết ngạt
mất.

Iuri khẩn khoản: – Phải làm một việc gì chứ?

Kvat rầu rĩ xen vào: – Làm gì được bây giờ? Đến phải mở rộng tường thôi.
– Kvat lại lầu bầu: – Gì mà chẳng có thể được. Nhưng làm như vậy vừa
không tiện, vừa … có thể nguy hiểm là khác.

Miro hỏi với vẻ thành thạo: – Theo cậu thì thiết bị sinh hoá nấu nướng và
tổng hợp sẽ phải đưa xuống chỗ động cơ chứ gì?

– Chứ còn đi đâu được nữa?

– Nhưng ở đấy phải có thiết bị bảo vệ phóng xạ phụ mới được.

Kvat chép miệng: – Vấn đề chính là chỗ đó đấy.

Đúng lúc ấy, như vẫn thường xảy ra trong giờ phút khó khăn, những ý nghĩ
của Zed vang lên: – Thế tại sao chúng ta lại phải đưa nhà bếp xuống chỗ
động cơ?

– Vậy cậu định nhét nó vào đâu mới được chứ?

– Chúng ta chịu chật chội một chút có được không? Như vậy vừa đơn giản
hơn vừa an toàn hơn.

Giải pháp ấy quả thật cực kỳ giản dị khiến tất cả đều đưa mắt nhìn nhau.
Mọi việc đều được các nhà du hành vũ trụ nghĩ đến, nhưng chỉ Zed là biết
nghĩ đúng. Tại sao nhỉ? Chắc là vì cậu ta luôn luôn nghĩ đến mình ít hơn và
nghĩ đến người khác nhiều hơn. Hơn nữa, khi nghĩ đến người khác, cậu ta
lúc nào cũng sẵn sàng nhường nhịn những tiện nghi của bản thân. Mặc dù
Iuri nhận thấy tất cả các nhà du hành đều có phẩm chất nổi bật, nhưng
không hiểu tại sao Zed bao giờ cũng là người biểu lộ ra.

Miro đồng ý: – Vậy quyết định như thế nhé! Ten, cậu bắt tay bố trí lại đi.

Ten hổn hển đứng dậy và đến gần tường. Cậu ta chăm chú nhìn một lúc lâu
những đốm lửa nhắp nháy chạy đi chạy lại, rồi nhanh nhẹn và quả quyết ấn
những nút nào đó mà chỉ riêng cậu ta biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.