NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 149

– Còn … vật liệu thừa … thì sao? – Iuri dè dặt hỏi.

Miro không hiểu: – Vật liệu thừa nào?

– Kia kìa … cái gì mà chẳng nhỏ hẹp bớt đi.

– À, cái này ấy à? … Nó được lèn chặt lại rồi chuyển thành dự trữ, đó cũng
là nhiên liệu nguyên tử của chúng tớ. Đấy, nó đang chuyển thành dự trữ
đấy.

– À ra thế … tớ hiểu … chuyển thành dự trữ. – Iuri vừa kéo dài giọng vừa
nhìn lên trần.

Đột nhiên, mọi người nghe thấy một tiếng thở phào vang động và sung
sướng, dường như có một người nào rất to lớn, rất mệt mỏi và đau đớn,
bỗng vui vẻ nói: “Hà-à! Có thế chứ!” Tất cả liền nhìn lên màn ảnh. Cái đầu
xù của Sarik trông chứa chan hạnh phúc. Thậm chí nó khoan khoái nheo
mắt lại và thè cái đầu lưỡi hồng hồng ra. Trông cái vẻ hớn hở của nó, người
ta quên hẳn đi cái thân hình lớn quá khổ của nó, nó lại như một con chó
nghịch ngợm và vui vẻ.

Nhưng chỉ một giây sau thôi, mũ các nhà du hành đã nhận được và khuếch
đại những ý nghĩ của con chó khổng lồ vui vẻ này.

– Khát quá! Sao lại khát đến thế. Giá mà quay đầu lại được thì tốt quá.
Quay lại một chút thôi cũng được. Đói quá! Đói quá đi mất!

Từ phút đó, con Sarik tỏ ra rất hỗn xược. Nó cựa quậy lung tung, nó kêu
ăng ẳng, nó đòi ăn đòi uống dữ dội khiến cả con tàu hình như nghiêng ngả
đi.

Nguy thật! Thức ăn đang hết dần mà Sarik chỉ mơ tưởng đến mỗi chuyện
thèm ăn khát uống. Nhưng nếu trong có mấy ngày mà nó đã phát phổng lên
đến nỗi phải mở rộng gian bếp mới giải thoát được nó khỏi tình trạng tù
túng thì sau này sẽ ra sao?

Chắc vì vậy, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua óc mọi người là: đã đến lúc chấm
dứt cái chuyện ngốn thức ăn này lại. Nó không mang lại điều gì tốt lành
cho Sarik cũng như cho đoàn du hành cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.