NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 152

Giọng nó đầy vẻ buồn bã và có vẻ như nó chân thành hối tiếc sự việc đã
xảy ra.

– Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau phân tích xem sao?

Họ thật lòng muốn tìm hiểu cho rõ vấn đề, nhưng những câu trả lời rời rạc
của Sarik không giúp ích gì được cả. Kvat phát cáu: – Dù sao thì nó cũng
rất … chậm hiểu. Và không có óc quan sát.

Iuri vừa thương hại vừa giận con Sarik. Em tìm cách bênh vực nó: – Cậu
nói thì hay lắm! Cậu đã mười bốn tuổi rồi còn gì. Còn nó mới được hơn hai
năm, tức là mới lên ba thôi. Lúc bằng tuổi nó, liệu cậu có sáng ý hơn và có
óc quan sát hơn không?

Ten ngạc nhiên: – Chẳng lẽ nó mới hơn hai năm à?

Zed cũng nghĩ: – Nó mới có hơn hai tuổi đầu thôi à?

Anh chàng Miro thông thái quả quyết: – Nếu thế thì các cậu ạ, ta phải đối
xử với nó khác hẳn mới được. Giận nó cũng vô ích thôi.

Sarik lập tức rống lên: – Các cậu đừng có giận tôi. – Xin lấy danh dự của
loài chó mà thề là tôi không hiểu gì hết. Tôi rất khó chịu trong người, khó
chịu lắm các cậu ạ. Các cậu hãy giúp tôi …

Thế là nó bắt đầu sủa vang lên khiến hệ thống loa điện trên tàu kêu ầm ầm.
Anh chàng Miro thông thái phải ra lệnh bằng ý nghĩ: – Im ngay! Cứ yên
tâm. Hãy tập trung tư tưởng trả lời các câu hỏi của chúng tao. Mày gặp
những chuyện gì lúc mày lên con tàu? Mày muốn gì nhất khi ấy?

– Tôi muốn ăn. Muốn uống nữa.

– Nhưng mày đã ăn cùng mọi người rồi kia mà?

– Tôi ngượng nên không dám ăn nhiều. – Sarik trả lời, và mọi người thấy
nó ân hận quay tròn mẩu đuôi cụt. – Đến bây giờ chuyện đó vẫn làm tôi xấu
hổ quá. Nhưng tôi biết làm thế nào được?

– À ra thế … Vậy mày đã làm gì?

– Lúc mọi người ngủ, tôi liền đi xuống bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.