Iuri liền bước vào con tàu, con Sarik theo sau em, nó vừa đi vừa nghi ngại
đánh hơi.
Cả hai vừa bước được vài bước theo lớp sàn cứ hút lấy bàn chân thì bức
tường bên trong con tàu mở toang và những cánh tay mạnh mẽ nhưng mềm
mại không biết của ai nâng Iuri và Sarik lên rồi lôi vào một căn phòng tối
tăm chật chội. Ngay lập tức, Iuri ngửi thấy thứ mùi lạ lùng đã có lần khiến
em bối rối. Nó trào ra từ khắp bốn phía, kêu xì xì và thổi vào ống quần. Có
những bàn tay của ai đó rất mềm mại, rất thận trọng mà lại mạnh mẽ và
khéo léo nhưng không giống cái khéo léo của tay người, quay lộn Iuri, cởi
quần áo em ra, chà xát.
Vì bất ngờ nên em không kháng cự lại được, em lặng lẽ chịu đựng tất cả
các nỗi khó chịu ấy. Thật ra, em cũng chẳng kịp kháng cự hay kêu lên thì
đúng hơn. Mọi việc diễn biến quá mau chóng, em bị quay lộn và xoay tròn
đột ngột đến nỗi em không kịp trấn tĩnh, không kịp nhận ra em ở trong tư
thế nào: chân giơ lên trời hay đang nằm nghiêng, lơ lửng trong không trung
hay bò dưới sàn.
“Hệt như trong tình trạng không trọng lượng” – chỉ có một lần em kịp nghĩ
như vậy.
Còn Sarik thì giãy dụa một cách tuyệt vọng. Nó lồng lộn tìm cách cắn trả
lại, lúc thì nghiến răng ken két, lúc thì sủa váng lên, rồi phát khùng, nó kêu
ầm ĩ. Nhưng vô ích. Cũng như Iuri, nó quay lộn trong không trung, những
bàn tay của ai đó chà xát nó, vò lông nó, phun nó bằng một chất gì đó, lau
sạch rồi lại phun nữa.
Trong gian buồng, ánh sáng xanh xanh từ từ lan rộng, những đám mây
không ra của nước hoa, không ra của hơi nước, mau chóng biến mất.
Thở đã dễ chịu hơn, nhưng không khí hãy còn thoang thoảng mùi máy móc
và hoá chất.
Sarik đứng bật dậy, nhẩy nhẩy như lò xo, chạy khắp căn phòng, và sau khi
không tìm ra được một khe nhỏ nào chứ chưa nói gì đến cửa, nó đau khổ
nhìn Iuri như muốn bảo: – Thế là mắc bẫy rồi. Người ta sẽ làm gì chúng