NGUỒN CỘI - Trang 155

Tôi cần nói cho anh biết một chuyện.”

Langdon nhìn nàng, do dự.
“Vụ sát hại Edmond chính là lỗi của tôi,” nàng thì thào, đôi mắt nâu thẫm

của nàng ầng ậng nước.

“Sao cơ?”
Ambra bồn chồn liếc nhìn Fonseca, lúc này đã khuất tầm nghe lọt tai.
“Danh sách khách mời,” nàng nói, nhìn lại Langdon. “Việc bổ sung vào

phút chót. Cái tên đã được thêm vào?”

“Vâng, Luis Ávila.”
Tôi là người đã thêm cái tên đó,” nàng thú nhận, giọng nàng như vỡ vụn.

“Chính là tôi!”

Winston đã đúng…, Langdon sững sờ nghĩ.
Tôi chính là lý do Edmond bị giết,” nàng nói, giờ chỉ chực khóc. “Tôi đã

để kẻ giết anh ấy lọt vào tòa nhà này.”

“Khoan đã,” Langdon nói, đặt một tay lên bờ vai run run của nàng. “Xin

cứ nói với tôi. Tại sao cô lại thêm tên hắn?”

Ambra lại đưa ánh mắt lo lắng về phía Fonseca, lúc này vẫn đang nói

chuyện điện thoại cách đó hai mươi thước.

“Giáo sư, tôi nhận được một đề nghị vào phút chót từ một người tôi rất tin

tưởng. Người đó đề nghị tôi thêm tên Đô đốc Ávila vào danh sách khách
mời như một ân huệ riêng. Lời đề nghị đưa ra chỉ vài phút trước khi mở cửa,
và tôi rất bận, cho nên tôi thêm cái tên đó mà không nghĩ ngợi gì. Ý tôi là,
ông ta là một đô đốc hải quân nữa! Làm sao tôi biết được chứ?” Nàng lại
nhìn xác Edmond và đưa bàn tay thon thả bưng miệng. “Và giờ đây…”

“Ambra,” Langdon thì thào. “Ai là người đề nghị cô thêm tên Ávila?”
Ambra nuốt một cách khó nhọc.
“Chính là hôn phu của tôi… thái tử Tây Ban Nha. Don Julián.”
Langdon trân trối nhìn nàng không tin nổi, cố gắng lĩnh hội những lời

nàng nói. Nữ giám đốc Guggenheim vừa nói rằng chính thái tử Tây Ban Nha
đã giúp dàn dựng vụ ám sát Edmond Kirsch. Không thể nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.