“Tôi tin chắc hoàng cung không bao giờ ngờ được tôi sẽ biết được danh
tính kẻ giết người,” nàng nói. “Nhưng giờ thì tôi biết… tôi sợ mình gặp
nguy hiểm.”
Langdon đặt một tay lên vai nàng.
“Ở đây cô tuyệt đối an toàn.”
“Không,” nàng thì thào, “có nhiều chuyện đang diễn ra ở đây mà anh
không hiểu. Anh và tôi cần thoát ra. Ngay bây giờ!”
“Chúng ta không thể chạy được,” Langdon phản đối. “Chúng ta sẽ không
bao giờ…”
“Xin hãy nghe tôi,” nàng gấp gáp. “Tôi biết cách giúp Edmond.”
“Sao cơ?” Langdon cảm thấy nàng vẫn còn sốc. “Không thể giúp gì
Edmond nữa.”
“Có, vẫn có thể” nàng khăng khăng, giọng rất tỉnh táo. “Nhưng trước tiên,
chúng ta cần vào được nhà anh ấy ở Barcelona.”
“Cô nói gì cơ?”
“Xin hãy cứ nghe tôi thật cẩn thận. Tôi biết những gì Edmond muốn
chúng ta làm.”
Trong mười lăm giây tiếp theo, Ambra Vidal kín đáo nói hết với Langdon.
Trong khi nàng nói, Langdon cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt. Chúa ơi, ông
nghĩ. Cô ấy đúng. Việc này thay đổi mọi thứ.
Khi nói xong, Ambra ngước nhìn ông đầy ương ngạnh.
“Giờ anh đã thấy tại sao chúng ta cần đi chưa?”
Langdon gật đầu không chút do dự.
“Winston,” ông nói qua tai nghe của mình. “Anh có nghe thấy những gì
cô Ambra vừa nói với tôi không?”
“Tôi nghe rõ, thưa Giáo sư.”
“Anh đã hiểu việc này chưa?”
“Chưa.”
Langdon cân nhắc những lời tiếp theo của mình rất cẩn thận. “Winston,
tôi không rõ máy tính có thấy cần phải trung thành với người sáng tạo ra