NGUỒN CỘI - Trang 245

bên trong, gã nghe được tiếng vị giáo trưởng thì thào đầy tuyệt vọng bằng
tiếng Hungary.

“Có ai đó đang cố giết tôi! Hắn ở bên ngoài nhà tôi! Giờ hắn đang vây

tôi bên trong Bar Szimpla ở Budapest! Xin làm ơn! Hãy giúp tôi!”

Rõ ràng, mục tiêu của gã đã gọi số 112 - số cứu nạn khẩn cấp ở Budapest

tương đương với 911 ở Mỹ. Thời gian phản hồi khét tiếng là chậm chạp, thế
nhưng gã sát thủ đã nghe đủ.

Liếc nhìn phía sau mình để biết chắc chỉ có một mình, gã nhắm bờ vai cơ

bắp của mình về phía cánh cửa, nghiêng về phía sau và khớp đòn tấn công
của mình đúng với tiếng nhạc ầm ầm.

Cái chốt cửa bướm cũ kỹ bật tung ngay cú đầu tiên. Cánh cửa mở bung.

Gã sát thủ bước vào trong, khép cửa lại sau lưng mình và đối diện với con
mồi.

Người đàn ông co rúm ở một góc trông bối rối và không kém phần kinh

hãi.

Gã sát thủ giằng lấy điện thoại của giáo trưởng, kết thúc cuộc gọi và ném

thẳng chiếc điện thoại xuống bồn cầu.

“A-ai cử anh tới?!” vị giáo trưởng lắp bắp.
“Cái hay ho trong tình huống của tôi,” gã đàn ông trả lời, “là tôi không có

cách nào biết cả.”

Giáo trưởng lúc này thở khò khè, mồ hôi đầm đìa. Đột nhiên, ông bắt đầu

thở khó nhọc, mắt ông lồi ra khi giơ tay và ôm lấy ngực bằng cả hai tay.

Thật đấy ư? Gã sát thủ mỉm cười nghĩ. Ông ta đang bị trụy tim ư?
Trên sàn nhà tắm, ông quằn quại và nấc nghẹn, đôi mắt nài xin sự thương

cảm khi gương mặt ông đỏ bầm và tay bấu chặt lấy ngực mình. Cuối cùng,
ông đập mặt - trước tiên xuống sàn gạch men bẩn thỉu, nơi ông nằm run rẩy
và giật giật trong khi bàng quang đang tự xả ra ướt quần, một mảng nước
tiểu lúc này loang ra khắp sàn phòng.

Cuối cùng, vị giáo trưởng nằm im.
Gã sát thủ khom người xuống và lắng nghe tiếng thở. Không có tiếng gì.
Gã đứng lên, cười khẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.