hội hoặc chính trị. Hoàng tử giới thiệu nàng là “người bạn mới đáng yêu”
của chàng và khéo léo gợi ra một cuộc trò chuyện về nghệ thuật để Ambra
có thể tham gia trọn vẹn. Nàng có cảm giác rằng mình đang được thử vai thế
nào đó, nhưng kỳ lạ thay, nàng thật sự chẳng hề bận tâm. Nàng cảm thấy tự
mãn.
Kết thúc buổi tối, Julián kéo nàng ra bên và thì thào. “Tôi hy vọng cô thấy
vui. Tôi rất mong được gặp lại cô.” Chàng mỉm cười. “Tối thứ Năm thì sao
nhỉ?”
“Cảm ơn anh,” Ambra trả lời, “nhưng tôi sợ rằng tôi sẽ bay về Bilbao vào
buổi sáng.”
“Vậy thì tôi cũng sẽ bay,” chàng nói. “Cô đã bao giờ tới nhà hàng
Etxanobe chưa?”
Ambra bật cười. Etxanobe là một trong những trải nghiệm ăn tối được
mong đợi nhất ở Bilbao. Là một địa chỉ ưa thích của những người đam mê
nghệ thuật trên khắp thế giới, nhà hàng tự hào với cách bài trí tiên phong và
thực đơn đa dạng khiến cho thực khách có cảm giác như thể họ được ngồi
trong một khung cảnh do Marc Chagall
“Thế thì thật tuyệt,” nàng nghe thấy mình nói vậy.
Tại Etxanobe, bên những đĩa cá ngừ nướng và măng tây nấm được trình
bày rất kiểu cách, Julián khai màn về những thách thức chính trị mà chàng
phải đối diện khi cố gắng thoát lìa khỏi cái bóng người cha đau yếu của
mình, và cả về áp lực cá nhân mà chàng cảm nhận được để duy trì huyết
thống hoàng gia. Ambra nhận thấy ở chàng sự ngây thơ của một cậu bé sống
trong bao bọc nhưng cũng thấy những phẩm chất của một nhà lãnh đạo với
nhiệt tình bỏng cháy với đất nước mình. Nàng thấy đó là một sự kết hợp đầy
quyến rũ.
Đêm đó, khi cận vệ của Julián hộ tống chàng trở lại máy bay riêng,
Ambra biết mình đã si mê.
Mày chỉ mới biết anh ấy, nàng tự nhắc mình. Chậm lại.
Vài tháng tiếp theo dường như trôi qua rất nhanh khi Ambra và Julián gặp
nhau liên tục - ăn tối tại cung điện, đi chơi tại khu điền trang của chàng,