ào đến điếc tai. Một chiếc trực thăng đang lơ lửng rất thấp bên cạnh tòa nhà
và chẳng nhìn thấy Ambra ở đâu cả.
Sửng sốt, Langdon đưa mắt nhìn cả khu vực. Cô ấy đâu rồi? Ông quên
mất phần mái nhà này vốn rất kỳ quặc – phần tường chắn nghiêng… các cầu
thang dốc cao… lính canh bằng xi măng… những hố sâu không đáy.
“Ambra!”
Khi ông tìm thấy nàng, ông cảm thấy vô cùng kinh hãi. Ambra Vidal đang
nằm co quắp trên nền xi măng sát mép giếng trời.
Khi Langdon vọt lên và lao tới phía nàng, có tiếng đạn rít sắc lạnh véo
qua đầu ông và cày tung nền xi măng phía sau ông.
Chúa ơi! Langdon khuỵu xuống và bò về phía phần nền thấp hơn khi hai
viên đạn nữa bay qua phía trên đầu ông. Nhất thời, ông nghĩ những phát đạn
ấy đến từ chiếc trực thăng, nhưng khi ông trèo về phía Ambra, ông nhìn thấy
một toán cảnh sát túa ra từ một tòa tháp khác ở phía đầu kia của mái nhà
cùng với súng ống đã được rút ra.
Họ muốn giết mình, ông nhận ra vậy. Họ nghĩ mình bắt cóc hoàng hậu
tương lai! Rõ ràng chẳng ai nghe thấy những lời tuyên bố của nàng trên nóc
nhà.
Khi Langdon nhìn về phía Ambra, lúc này chỉ còn cách mười mét, ông hãi
hùng nhận ra cánh tay nàng đang chảy máu. Chúa ơi, cô ấy bị bắn rồi!
Một viên đạn nữa bay qua phía trên đầu ông khi Ambra bắt đầu bíu lấy
hàng lan can bao quanh phần bờ dốc về phía khoảng sân trong. Nàng gắng
gượng đứng lên.
“Nằm xuống!” Langdon hét lên, bò về phía Ambra và thu mình che chắn
lấy thân hình nàng. Ông ngước nhìn những bức tượng lính xung kích đội mũ
cao ngất ngưởng đứng rải rác khắp vành ngoài mái nhà như những người
lính canh câm lặng.
Có tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc trên đầu, và những đợt gió mạnh cuốn
quanh họ khi chiếc trực thăng sà xuống và treo lơ lửng phía trên giếng thông
hơi khổng lồ bên cạnh họ, chắn ngang tầm nhìn của cảnh sát.