Langdon cố gắng hình dung xem Edmond có thể muốn trưng hình nào
trong vô số minh họa về Chúa của Blake.
Khi tất cả di chuyển vào điện thờ chính, Langdon cảm thấy như thể mình
đang ngắm không gian này lần đầu tiên. Mặc dù đã tới thăm Sagrada
Família nhiều lần vào những giai đoạn xây dựng khác nhau của công trình,
ông vẫn luôn tới vào ban ngày, khi mặt trời Tây Ban Nha rọi qua những ô
kính màu, tạo nên những gam màu sặc sỡ và hút ánh mắt hướng lên trên, lên
trên mãi, tới phần tán mái vòm dường như không trọng lượng.
Ban đêm, đây là một thế giới nặng nề hơn.
Khoảng rừng cây lốm đốm ánh nắng của vương cung thánh đường biến
mất, chuyển hóa thành một khu rừng rậm lúc nửa đêm toàn bóng râm và
khoảng tối - một khu u ám toàn những cột trụ có sọc duỗi dài lên trời thành
một khoảng rỗng đầy hung hiểm.
“Chú ý bước chân nhé,” vị tu sĩ nói. “Chúng ta tiết kiệm tiền ở những chỗ
có thể.”
Langdon biết, việc chiếu sáng cho những nhà thờ châu Âu đồ sộ thế này
tiêu tốn cả một đống tiền, nhưng thiết bị chiếu sáng rất tiết kiệm ở đây vẫn
soi rõ đường đi. Một trong những thử thách của một mặt bằng rộng gần năm
nghìn sáu trăm mét vuông.
Khi họ tới chính điện trung tâm và rẽ trái, Langdon chăm chú nhìn phần
sàn thực hiện nghi lễ được tôn cao phía trước. Bàn thờ là một chiếc bàn giản
tiện đến mức tối thiểu đầy chất siêu hiện đại được giới hạn bằng hai cụm đàn
ống lấp lánh. Cách bàn thờ bốn hoặc năm mét phía trên có treo bức trướng
đặc biệt của nhà thờ - một kết cấu trần bằng vải treo lơ lửng hay là “tán nghi
thức” - một biểu tượng của sự tôn kính lấy cảm hứng từ những tán dù nghi
lễ đặt trên cán để tạo bóng râm cho vua chúa.
Hầu hết các tán dù giờ là những hạng mục kiến trúc vững chắc, nhưng
Sagrada Família lại lựa chọn chất liệu vải, trong trường hợp này là một cái
tán hình chiếc ô như lơ lửng một cách kỳ ảo trong không trung phía trên bàn
thờ. Bên dưới lớp vải, được treo bằng những sợi dây như một chiếc dù, là
hình Chúa Jesus trên thập giá.