NGUỒN CỘI - Trang 439

Khi hai người vội vã băng qua công viên tối om về phía trung tâm khu

nhà, họ vượt qua một đường phố nội bộ nhỏ, Passeig dels Tillers, và di
chuyển vào một khu vực trồng cây rất dày. Đằng trước, bị cây cối che lấp,
họ nhìn thấy bóng dáng một tòa nhà đồ sộ và rộng lớn.

“Không có ánh đèn,” Ambra thì thào.
“Và có hàng rào,” Langdon nói, cau mày khi họ đến một hàng rào an ninh

bằng sắt rèn cao ba mét bao quanh toàn bộ quần thể. Ông nhìn qua các chấn
song, không thể nhìn được gì nhiều của tòa nhà bên trong khuôn viên như
rừng này. Ông cảm thấy bối rối khi không hề thấy ánh đèn.

“Đằng kia,” Ambra nói, chỉ xuôi theo hàng rào khoảng hai mươi mét.

“Tôi nghĩ có một cánh cổng.”

Họ hối hả men theo hàng rào và thấy một khuôn cửa quay rất đường bệ,

đã được khóa chặt. Có một hộp thoại điện tử, và Langdon còn chưa kịp cân
nhắc các lựa chọn của họ thì Ambra đã bấm nút gọi.

Đường dây đổ chuông hai lần và kết nối.
Im lặng.
“Xin chào?” Ambra nói. “Xin chào?”
Không có giọng nói nào vọng qua loa - chỉ có tiếng u u rất đáng ngại của

một đường dây đã thông máy.

“Tôi không biết các vị có nghe được tôi nói không,” nàng nói, “nhưng đây

là Ambra Vidal và Robert Langdon. Chúng tôi là bạn bè tin cẩn của Edmond
Kirsch. Chúng tôi ở bên anh ấy tối nay lúc anh ấy bị giết. Chúng tôi có
thông tin cực kỳ hữu ích cho Edmond, cho Winston, và tôi tin là cho tất cả
các vị.”

Có một tiếng xạch.
Langdon lập tức đặt tay lên khuôn cửa quay, lúc này chuyển động dễ

dàng.

Ông thở phào. “Tôi đã nói với cô là có người ở nhà mà.”
Hai người hối hả đẩy qua khuôn cửa quay an ninh và đi qua chỗ cây cối

về phía tòa nhà tối đen. Khi họ tới gần hơn, đường nét của phần mái bắt đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.