“Nhãn cầu,” Ambra nói. “Đó là một bản sao của Miró. Nhưng chỉ có một
con mắt, cho nên có lẽ đó là thứ đánh dấu vị trí của Winston chăng?”
“Tôi cũng đang nghĩ tương tự.” Langdon ngoảnh sang phi công và bảo
anh cho trực thăng hạ xuống một lúc tại một trong hai công viên nhỏ trong
khối nhà của Winston. Viên phi công bắt đầu hạ độ cao.
“Chúa ơi,” Ambra thốt lên, “Tôi nghĩ tôi biết tại sao Winston chọn bắt
chước phong cách Miró rồi!”
“Thế ư?”
“Cung điện chúng ta vừa bay qua phía trên chính là Cung Pedralbes.”
“¿Pedralbes?” Langdon hỏi. “Đó chẳng phải là tên của…”
“Vâng! Một trong những bức phác thảo nổi tiếng nhất của Miró. Winston
có lẽ đã nghiên cứu khu vực này và tìm thấy một mối liên hệ địa phương với
Miró!”
Langdon phải thừa nhận, sự sáng tạo của Winston thật đáng kinh ngạc và
ông cảm thấy phấn khởi một cách lạ lùng trước triển vọng kết nối lại được
với trí thông minh nhân tạo của Edmond. Khi trực thăng hạ thấp xuống,
Langdon nhìn cái bóng đen thẫm của một tòa nhà lớn tọa lạc ở đúng cái vị
trí nơi Winston vẽ con mắt.
“Nhìn kìa…” Ambra chỉ tay. “Đó phải là nó.”
Langdon căng mắt để nhìn tòa nhà bị những thân cây lớn che khuất cho rõ
hơn. Thậm chí từ trên không trung, trông nó đã thật ghê gớm.
“Tôi không nhìn thấy ánh đèn,” Ambra nói. “Anh có nghĩ chúng ta vào
được trong không?”
“Chắc có người ở đó,” Langdon nói. “Edmond chắc phải có sẵn nhân
viên, đặc biệt vào tối nay. Khi họ nhận ra chúng ta có mật khẩu của
Edmond… tôi nghĩ họ sẽ tranh nhau giúp ta kích hoạt bài thuyết trình.”
Mười lăm giây sau, chiếc trực thăng chạm xuống một công viên hình bán
nguyệt rộng rãi ở rìa phía Đông khối nhà của Winston. Langdon và Ambra
nhảy ra, và chiếc trực thăng bốc lên cao ngay lập tức, lao về phía sân bóng,
nơi nó sẽ đợi thêm chỉ dẫn.