“Đúng, đó là lý do Edmond hy vọng khoa học một ngày nào đó có thể
đoàn kết chúng ta,” Langdon nói. “Nói theo ngôn ngữ của cậu ấy: ‘Nếu tất
cả chúng ta đều thờ phụng trọng lực thì sẽ không hề có sự bất đồng về việc
nó hút theo cách nào.’”
Langdon dùng gót chân vạch vài đường lên lối đi rải sỏi giữa họ. “Đúng
hay sai?” ông hỏi.
Ngơ ngác, Ambra nhìn những đường vạch của ông - một phương trình số
học La Mã đơn giản.
I + XI = X
Một cộng mười một bằng mười? “Sai,” nàng nói ngay.
“Và cô có thấy có cách nào để công thức này đúng được không?”
Ambra lắc đầu. “Không, nhận định của anh hoàn toàn sai.”
Langdon nhẹ nhàng chìa tay và nắm lấy tay nàng, dẫn nàng vòng tới chỗ
ông đang đứng. Bây giờ, khi Ambra nhìn xuống, nàng thấy các vết vạch từ
góc quan sát của Langdon.
Phương trình đã đảo ngược.
X = IX + I
Nàng giật mình ngước nhìn ông.
“Mười bằng chín cộng một,” Langdon mỉm cười nói. “Nhiều khi, tất cả
những gì cô phải làm là thay đổi góc độ của mình khi nhìn chân lý của người
khác.”
Ambra gật đầu, nhớ lại việc nàng đã xem bức chân dung tự họa của
Winston rất nhiều lần mà không tài nào hiểu được ý nghĩa thật sự của nó.
“Nói về chuyện nắm bắt được một chân lý ẩn giấu,” Langdon nói, trông
bỗng hứng thú hẳn. “Cô gặp may đấy. Có một biểu tượng bí mật ẩn giấu
ngay đằng kia.” Ông chỉ tay. “Bên hông chiếc xe tải kia.”
Ambra đưa mắt nhìn và thấy một chiếc xe tải hãng FedEx đang tạm dừng
đèn đỏ trên Đại lộ Pedralbes.
Biểu tượng bí mật ư? Tất cả những gì Ambra thấy là cái biểu trưng
thường thấy của công ty.