NGUỒN CỘI - Trang 544

“Tên gọi của họ đã được mã hóa,” Langdon nói với nàng. “Nó chứa đựng

một tầng ý nghĩa thứ hai - một biểu tượng ẩn kín phản ánh động lực vươn tới
của công ty.”

Ambra tròn mắt nhìn. “Nó chỉ là mấy chữ cái mà.”
“Tin tôi đi, có một biểu tượng rất thịnh hành trong biểu trưng FedEx - và

nó tình cờ chỉ đường đi tới.”

“Chỉ đường ư? Ý anh là như… một mũi tên?”
“Chính xác.” Langdon cười ngoác. “Cô là một phụ trách bảo tàng - hãy

nghĩ đến phần không gian âm.”

Ambra đăm đăm nhìn cái biểu trưng nhưng chẳng thấy gì cả. Khi chiếc xe

phóng đi, nàng xoay sang Langdon. “Nói tôi nghe!”

Ông cười. “Không, ngày nào đó cô sẽ nhìn thấy thôi. Và khi đó cô sẽ

thấy… may phúc là không nhìn thấy nó.”

Ambra định phản đối nhưng các đặc vụ Cận vệ của nàng tiến đến. “Thưa

cô Vidal, máy bay đang đợi.”

Nàng gật đầu và quay lại phía Langdon. “Sao anh không đi cùng nhỉ?”

nàng thì thầm. “Tôi chắc Hoàng tử sẽ rất muốn cảm ơn anh đích…”

“Tốt quá,” ông ngắt lời. “Tôi nghĩ cả cô và tôi đều biết tôi là người thừa,

và tôi đã đặt phòng cho mình ngay đằng kia rồi.” Langdon chỉ tới tòa tháp
gần đó của Khách sạn Princesa Sofía, nơi ông và Edmond từng ăn trưa. “Tôi
có thẻ tín dụng của mình, và tôi đã mượn được một chiếc điện thoại từ
phòng thí nghiệm của Edmond. Tôi đã thu xếp cả rồi.”

Viễn cảnh đột ngột nói lời tạm biệt khiến lòng Ambra trĩu xuống, và nàng

cảm thấy rằng Langdon, mặc dù vẻ mặt chấp nhận nghịch cảnh, cũng ít
nhiều cảm thấy tương tự. Chẳng còn bận tâm xem những cận vệ của mình có
thể nghĩ gì, nàng bạo dạn bước tới và choàng hai tay quanh người Robert
Langdon.

Vị giáo sư nồng nhiệt đón lấy nàng, bàn tay rắn chắc của ông đặt trên

lưng nàng kéo nàng thật sát lại. Ông ôm nàng vài giây, không dài hơn so với
mức ông có thể, sau đó nhẹ nhàng buông nàng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.