Ít nhất cho tới khi chúng ta có một số câu trả lời.
Cảm thấy rầu rĩ một cách lạ lùng, Valero cho phép mình nhìn lần cuối
chiếc máy tính hai tầng phi thường. Ông lắng nghe nhịp thở nhè nhẹ của nó
khi những máy bơm lưu chuyển dung dịch làm mát qua hàng triệu tế bào của
nó.
Khi ông đi lần tới phòng điện để khởi động lệnh đóng toàn bộ hệ thống,
ông cảm thấy có một thôi thúc bất ngờ - một cảm giác thúc ép mà ông chưa
bao giờ có trong sáu mươi ba năm cuộc đời.
Thôi thúc cầu nguyện.
Tít cao trên đỉnh lối đi cao nhất của lâu đài Montjuïc, Robert Langdon đứng
một mình và đăm đăm nhìn cái vách đá dựng đứng ở dưới khu cảng xa xăm
phía dưới. Gió đã nổi, và ông cảm thấy có phần mất thăng bằng, như thể
trạng thái cân bằng tâm lý của ông đang trong quá trình bị chỉnh lại.
Bất chấp những lời trấn an từ giám đốc trung tâm Siêu tin học Barcelona,
tiến sĩ Valero, Langdon vẫn cảm thấy lo lắng và rất bực bội. Âm vang giọng
nói hồ hởi của Winston vẫn văng vẳng trong tâm trí ông. Chiếc máy tính của
Edmond đã bình thản nói cho tới phút cuối cùng.
“Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy về lo sợ của ngài, thưa giáo sư,” Winston
nói, “nhất là khi niềm tin của chính ngài được xây dựng trên một hành động
mơ hồ về đạo đức lớn hơn rất nhiều.”
Langdon còn chưa kịp trả lời, một tin nhắn đã xuất hiện trên chiếc điện
thoại của Edmond.
Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một.
- John 3:16
“Chúa của ngài đã nhẫn tâm hy sinh con của ông ấy,” Winston nói, “bỏ
mặc người ấy chịu đựng trên thập giá suốt hàng giờ. Với Edmond, tôi chẳng
hề đau xót khi kết thúc sự chịu đựng của một người sắp chết để thu hút sự
chú ý đến những công trình vĩ đại của ông ấy.”