NGUỒN CỘI - Trang 92

CHƯƠNG 15

Được tạo hình bằng vải đen căng ngang các vòm đỡ, đường hầm rộng
khoảng sáu mét và hơi dốc dần lên về phía trái. Sàn hầm được phủ bằng thứ
thảm nhung lông màu đen và hai đường sọc sáng chạy dọc theo chân tường
là thứ ánh sáng duy nhất.

“Xin chú ý giày dép,” một hướng dẫn viên khẽ nói với những người mới

đến. “Tất cả mọi người làm ơn tháo bỏ giày và mang theo mình.”

Langdon bước ra khỏi đôi giày lễ phục bằng da sơn và hai bàn chân đi tất

của ông lún sâu vào lớp thảm vô cùng mềm. Ông cảm thấy cơ thể mình thư
giãn một cách rất bản năng. Quanh mình, ông nghe thấy những tiếng thở
phào tán thưởng.

Lúc đi bộ sâu hơn dọc theo lối đi, cuối cùng Langdon cũng nhìn thấy phía

cuối - một màn chắn màu đen nơi quan khách được đón tiếp bởi những
hướng dẫn viên trao cho từng người thứ gì đó có vẻ là một chiếc khăn tắm
dày sụ trước khi giục họ đi qua màn chắn.

Bên trong đường hầm, tiếng rù rì đề phòng lúc trước giờ tan biến thành

không khí im lặng vẻ do dự. Khi Langdon đến màn chắn, một hướng dẫn
viên trao cho ông một tấm vải gấp gọn. Ông nhận ra nó không phải khăn tắm
mà đúng hơn là một chiếc chăn nhung lông nhỏ với một chiếc gối khâu đính
vào một đầu. Langdon cảm ơn người hướng dẫn và bước qua màn vào
không gian phía sau.

Lần thứ hai trong buổi tối hôm nay, ông buộc phải dừng lại trên đường đi.

Mặc dù Langdon không thể nói rõ được những gì ông hình dung mình sẽ
nhìn thấy phía sau bức màn, nhưng chắc chắn nó hoàn toàn không là bất kỳ
thứ gì gần với quang cảnh trước mắt ông lúc này.

Chúng ta đang ở… ngoài trời à?
Langdon đang đứng bên rìa một cánh đồng rộng mênh mông. Trên đầu

ông mở ra một bầu trời sao lấp lánh, và phía xa, một vầng trăng lưỡi liềm
mong manh vừa mới nhô lên phía sau một cây thích lẻ loi. Tiếng dế kêu ri ri

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.