NGUYỄN DU TRÊN ĐƯỜNG GIÓ BỤI - Trang 224

khổ sinh lão bệnh tử quanh đi quẩn lại đày đọa con người! Ta cũng
không biết, thực ra ở chốn mơ hồ có tồn tại một cuộc sống như
thế không, nhưng ta mong là có. Xin cầu nguyện cho các linh
hồn được về chốn siêu thăng như thế, đừng loay hoay ở đây
nữa! Cõi trần và cõi ma đâu cũng đau khổ quá rồi!

Lẩm nhẩm vài câu, Nguyễn Du vái lạy bốn phía xung quanh

mình, ông cảm thấy như lần lượt từng mảnh cô hồn đang nhìn
ông, nghẹn ngào, chờ đợi… Nguyễn Du nhìn theo rồi bỗng nấc lên,
mắt nhòa ngấn lệ. Ông lại cầm lấy bút. Nước mắt rơi theo
những giọt mực, nhỏ xuống giấy, loang ra, nhòe nhoẹt. Ông
gắng viết đến dòng cuối cùng thì kiệt sức ngã soài lên mép
giường, tóc xõa trùm lên chiếu, vẫn nắm khư khư quản bút trong
tay. Gà bên xóm đã gáy tàn canh. Ngọn nến trên án thư đã cháy
đến cùng, giọt sáp cũng chảy lan ra như giọt lệ nhòa theo giọt
mực”.

(1)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.