NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 121

Ngày sung túc, êm đềm đã mất! Nghĩ mà tiếc! Biết không thể sao có

lại, bác Phấn thường an ủi vợ đừng than thở oán trách số phận làm gì. Bác
tin thật người vợ hết lòng thương yêu bác kia đã dần quên những ngày xưa
vui sướng và không cho sự làm ăn hiện tại là khổ sở. Bác đinh ninh đàn bà
đều nhẹ dạ, nông nổi, không quản ngại một sự gì trong cảnh khốn cùng lầm
than nếu cùng có chồng con chịu đựng, chia sẻ.

Không! Quyến đâu như bác tưởng? Trước kia Quyến đã cảm động vì

những lời hát tình tứ của bác mà bỏ cha mẹ anh em theo bác, thì ngày nay
Quyến cũng phải chua xót vì cảnh trụy lạc của đời chồng và đời mình.
Quyến tủi thân và hết sức thèm muốn sự êm đềm đã mất, mất hẳn, không
phương vớt vát.

Rồi chẳng khác gì tiếng hát nồng nàn yêu thương của bác Phấn, tiếng

sông vọng gió, tiếng ruộng rì rào, tiếng ngàn cây man mác mơ hồ làm vọng
trong lòng Quyến một thứ tiếng thổn thức của những ước mong rạo rực.
Rồi nhìn đâu Quyến cũng thấy những cái để mà buồn, để mà thẹn, mà rỏ
nước mắt khóc than...

Gần đến Quảng Yên đò chạy chậm chậm vì gió thổi rất nhẹ. Anh chân

sào phải khéo léo hết sức để lựa chiều xoay cánh buồm. Vô ích, đò như
ngừng lại, và quả thật, vài giây sau, đò đứng sững trong một vụng nước
không sâu lắm.

Tiếng dây thép cọ xát cột buồm liên tiếp nhau, cánh buồm xám không

mảy may rung động.

Thấy thế, Quyến cất tiếng hỏi:

- Anh Tuyên, đò không chạy nữa à?

- Phải, không gió thì chạy sao được.

- Kìa! Đương thổi to cơ mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.