NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 136

ông già chui vào "nhà", con chó vàng nhổm dậy, đến sục mõm vào mảnh
vại nước gần đấy.

Điều vội vàng bửa nắm cơm bỏ bả quăng cho con chó. Hộc... hộc...

hộc... Nhanh như chớp, con chó chạy lại vồ ngay lấy. Mà miếng ấy vừa
nuốt xong, nó ngoạm luôn ngay miếng nữa, nhai nhàu nhàu như sợ bị tranh
cướp.

Mắt Điều và Tý sáng quắc lên, trống ngực đập mạnh, đầu gối run run.

Mẩu cơm còn lại đã hết. Con chó vàng ưỡn dài cổ lên, kêu nức mấy

tiếng khẽ. Ở cái mõm há hốc của nó dãi dớt chảy tong tỏng. Và ở cặp mắt
trắng dã nước ri rỉ chảy ra. Dần dần nó khuỵu xuống đất, hai chân trước cào
cào sạo mặt đất, và nằm ềnh ra. Bốn cẳng chổng lên, bụng trắng hếu thoi
thóp. Ánh nắng vàng nhạt sắp tắt hẳn trên hai con ngươi ướt át của con chó,
nó ngoái trông ông lão ăn mày sau vài tiếng sủa ú ớ.

- Quýt! Quýt! Quýt! Quýt đâu rồi? Đâu rồi?

Nghe tiếng chủ gọi, con chó vàng bò liêu xiêu nhỏm dậy, nhưng chưa

đứng lên được một giây nó đã nằm ềnh ra.

- Quýt! Quýt! Quýt! Quýt đâu rồi? Con ơi!...

Con chó vàng sủa lên vài tiếng khàn khàn đáp lại. Bốn chân nó nhoài

mãi, nhoài mãi để đến kịp với ông già quờ quạng tiến lại phía nó. Bàn tay
ông lão mù đã chạm vào lông con vật. Ông liền ôm choàng lấy nó, áp mặt
vào mõm nó, vừa vuốt từ đầu xuống sống lưng nó.

Con chó vàng lại sủa lên mấy tiếng ú ớ nữa rồi nó thúc cái mõm há

hốc đầy dãi dớt vào mũi ông già mù. Ông lão ăn mày chớp mắt mấy cái,
đoạn bế xốc nó vào lòng, vừa ghé mũi ngửi mồm nó. Trên cánh tay ông con
chó dần duỗi mềm chân ra, rồi hai lòng mắt trắng dã trợn ngược lên lẩn vào
lần da mọng mọng nước. Con chó đã tắt thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.