NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 190

Hơn cả lần xem Nhân nhào lộn trên dây thép, tốp người xem, vẫn tốp

khán giả của Nhân, vỗ tay reo hò:

Thằng bé múa dao bỗng dừng tay. Nó rút một cái khăn mặt bông cũng

giắt ở cạp quần ra, lau mồ hôi trán và tháo cái bình nước đeo ở sau lưng tu
một hơi dài. Mặt nó đỏ bừng đã dìu dịu. Nó cởi cái áo cụt tay ném phăng
xuống đất, mắc xích sắt vào một đôi dao, đoạn trọ trẹ nói:

- Các ông các bà tứng lôi ra, tứng lôi ra...

Dứt lời, nó cầm chắc hai lưỡi dao có chuôi nối dây xích, hất một lưỡi

dao khác. Lưỡi dao này vừa rơi xuống, thằng bé không bắt bằng tay mà lấy
một chuôi dao trong tay hất bắn chuôi dao kia lên. Đồng thời, một lưỡi dao
sáng loáng khác vọt lên theo. Nguy hiểm hơn, không dùng chuôi dao, nó
dùng đoạn dây xích căng thẳng mà hất cả hai con dao, cho tung lên và lộn
mũi xuống.

Nó tung rất nhanh, mắt nó lấp lánh, loang loáng, vầng trán bóng dô

hẳn ra cũng nhịp theo.

Trò nhào lộn của Nhân trên dây thép đã nguy hiểm nhưng đem so sánh

với trò múa dao của anh nhà nghề người Tầu này còn thua kém xa.

Nếu không cứng tay, nếu không tinh mắt, nếu chỉ nghĩ lảng ra một

giây thì hai mũi dao sắt nhọn và mỏng kia sẽ cắm sâu hoặc trên đầu hoặc
giữa mặt. Những tia máu sẽ vọt lên.

Tiếng nhạc đồng càng soang soảng, tiếng hát kỳ lạ càng cất cao lên và

dồn dập để kêu gọi và thúc giục những ai chậm đến xem. Hai lưỡi dao tung
lên rơi xuống chỉ còn là những dòng sáng tới tấp.

Nhân quên hẳn mình đang cần phải kiếm tiền nuôi miệng bữa chiều

nay và những bữa ngày mai. Nhân thẫn thờ trông anh bạn giang hồ không
quen của mình trổ tài năng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.