NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 189

Nét mặt tươi tỉnh của những người nọ phút biến đi. Có người lắc đầu

một cái rồi ngoảnh mặt, lùi về đằng sau. Nếu là đứa trẻ ăn mày thì Nhân sẽ
kèo nhèo, nhưng đây chả ra gì Nhân cũng là một nhà nghề, một kẻ đem tài
năng mình ra phô diễn để kiếm tiền, nên Nhân chỉ đưa mắt rồi chìa mũ xin
mấy người lính.

Sự làm thinh và luống cuống của mấy người khách sang này làm Nhân

chán ngán. Nhân phải đến xin người khác. Tuy ăn vận bảnh bao nhưng
người này cũng lắc đầu như mấy người trước. Và đến người thứ mười... thứ
mười mấy, đều lẳng lặng rồi bỏ đi hẳn chỗ khác.

Rồi những phu phen, những đàn bà nhà quê cũng lảng dần. Còn lại

mấy chục đứa trẻ suýt soát tuổi Nhân giương những con mắt thao láo ra
nhìn.

Ngay bấy giờ những tiếng nhạc kêu soang soảng từ đầu phố tới, Nhân

ngẩng đầu lên trông: một thằng bé tóc húi kiểu móng lừa dựng ngược, quần
áo vải xanh thô, giầy đen đế "kếp", vừa đi vừa tung đôi dao sáng loáng, vừa
lắc một chuỗi nhạc đồng. Kêu gọi người xem, anh nhà nghề này hét những
tiếng hát rất lạ:

- Sế cô pa lý sềnh ế ề ê... Sể cổ pà tỷ sềnh ể ề ề, ể ề ề.

Lũ trẻ bỏ ngay Nhân, chạy xúm đến chung quanh thằng bé nọ. Bọn

đàn bà và phu phen lại kéo đến liền. Phút chốc trên thềm hè còn trơ mỗi
mình Nhân mà đằng đầu phố lại đông nghịt những người.

Thằng bé múa dao hởi dạ, tung thêm một con dao nữa và giáng sức

ném nhanh hơn, vừa lắc mạnh chuỗi nhạc. Cái giọng nhè nhè của nó cố
dướn cao lên:

- Ế ề ê... ế ề ê... sê cô pa lý sềnh ế ế ê... Sể cố pả lý sềnh ể ề ế... ế ề ề...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.