NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 213

của tôi, ăn cướp cơm của các con mà rượu chè, cờ bạc?

- A! Con này giỏi!... Mẹ mày khôn ngoan dối cho mày những lời ấy

phải không?

Chạm đến vong linh con người chịu mọi sự cùng khổ để nuôi con

khôn lớn này, Tâm đã làm người vợ vùng lên:

- Đồ đểu! Mẹ tao nào được của mày miếng trầu quả cau hay nhờ vả

mày tấm nhớn, tấm bé gì để mày bới móc. Đồ khốn nạn! Giời ơi!...

Một tiếng động dữ dội. Cả cái mâm cơm đầy rau muống, cà, tương và

bát đĩa bị hất ra sân. Lũ trẻ òa lên khóc. Đứa bé bíu lấy đứa nhớn, đứa nhớn
run cầm cập lại chực níu lấy mẹ. Thằng Tý nhớn nhất, quen rồi, chạy tót ra
sân kêu giời và gọi hàng xóm.

Tâm lại vắt áo lên vai, hầm hầm ra đi.

Người mẹ lại rên rỉ khóc. Y vừa khóc vừa ôm ngực ho. Tiếng ho

quang quác, những hơi thở hổn hển và cái mớ tóc rũ rượi càng tăng thêm sự
nặng nề, đè nén của gian nhà tồi tàn mà vẻ đau thương đã bao năm cứ bám
lấy không một phút rời bỏ.

... Trước kia, ngày một người mẹ còn là người con gái hây hây nhanh

nhẹn, thùy mị, ngày một người cha còn là một trai tráng vạm vỡ, tươi cười,
thì ai có thể tưởng được hai cuộc đời phối hợp đầy thanh xuân ấy lại đi tới
như thế? Người ta, những người phu già trong xóm và những bà đi chợ xa
gần từ hàng ba bốn mươi năm nay đã không cầm được lòng vui phải cười
nói bông đùa hơn cả bọn giai trẻ để mừng cho đôi lứa ấy trong một lễ cưới
chỉ vài mâm cơm cúng thết đãi mấy chỗ bà con quen thuộc thay mặt cho
hai bên cha mẹ.

Ông cụ phó mộc, chú họ vỗ vai anh con giai, cười ha hả, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.