NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 270

Lần đầu tiên, Chín Khấu bó buồn! Qua cái khung cửa tò vò, Chín nhìn

mảng trời đen sẫm lờ mờ vài ngôi sao. Phút chốc, những ngôi sao biến mất,
mà tâm tưởng của Chín Khấu bó cũng dần dần tối om. Rồi, tự nhiên trong
trí nhớ hắn từ từ hiện ra một khuôn mặt hốc hác xanh xao, lộ bao nhiêu vẻ
chua xót.

Rùng mình một cái, đoạn Chín quay người lại lay mình Chó Mực khe

khẽ gọi:

- Chó! Chó!

Mấy tiếng ấm ứ đáp lại Chín. Chín nhoai người nắm tay Trưởng Phác,

giọng run run:

- Ông Trưởng! Ông Trưởng!

Trưởng Phác đã bảy hôm không có thuốc phiện nên mệt lả, chỉ giương

cặp mắt sâu hoắm trông Chín mà không buồn trả lời.

Còn Tư Choáng, Tư nằm ở đầu dãy cùm, xa quá, Chín không thể với

tới. Như một tên hung thủ đứng trước những tang vật của mình, Chín Khấu
bó sợ lạnh toát người và lẩm bẩm:

- Đã ba năm rồi mà vẫn "còn" thì có lạ không?

Ba năm rồi, quãng thời gian khá dài, nhưng xóa sao được dấu vết tấn

thảm kịch xưa. Trong ba năm, Chín Khấu bó nay đây mai đó lăn lộn với cái
nghề "chạy vỏ (5)" Chín tưởng sẽ mãi mãi vô tư lự, không một phút chạnh
lòng. Là vì Chín Khấu bó chịu luôn luôn ảnh hưởng xấu xa của tụi bạn bè
vô lại, và từ bé đến lớn, hắn không được một ai uốn nắn, dạy dỗ, tuy hắn đã
mấy lần tù song cảnh tù tội bó buộc đối với hắn đã thường lắm rồi. Ngồi
trong tù, hắn càng rỗi rãi, càng được đo cái tính hung tợn, cái tài giỏi gan
góc của mình với của các bạn đồng "nghệ". Ăn bằng bát gáo, dùng những
món ăn xô bồ, Chín Khấu bó cho rằng đó chỉ là một cách hãm mình giản dị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.