NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 317

- Xin với xìn gì nào! Thôi bu đưa nó cho con bế không nhỡ tầm mất.

Đứa bé lại ưỡn người ra và càng khóc thét lên. Người mẹ phải đỡ đứa

bé xuống cánh tay trái rung rung:

- Thôi, thôi, bu xin con, bu xin con trai bu! Tội nghiệp, con trai bu sao

nóng quá thế này...! Mai bu nghỉ ở nhà để lấy thuốc cho con trai...

Vừa nói người mẹ vừa vén yếm lên, ấp cái miệng ướt át của đứa bé

vào một bầu vú chảy xễ. Đứa bé bặt ngay tiếng khóc, quờ quạo vào yếm
mẹ. Người mẹ liền day mạnh tay lên mảng ngực rồi vuốt xuôi xuống từ từ
như để dồn tất cả máu ở quả tim xuống bầu vú đã cạn sữa. Đứa bé càng
nhay nhay núm vú thâm xịt.

Bỗng một hồi còi réo vang trời. Tầm nhất máy sợi rồi. Mắt người mẹ

chợt sáng lên. Cùng lúc ấy, đứa bé cắn chặt lấy núm vú, kéo dài ra, và hằn
học day rứt. Người mẹ rít lên khe khẽ rồi dằn mặt đứa bé ra. Những tiếng
khóc dài và sắc lại cất lên.

Người mẹ vội vàng trao đứa bé cho thằng Duyên. Duyên ôm chầm lấy

em chân trước chân sau chực chạy. Người mẹ kéo vội Duyên lại, nói rất
nhanh:

- Em chưa bú no đâu. Mày bế nó sang bú nhờ chị Vận, chị ấy đã về

tầm đấy.

Nhưng, khi Duyên chạy ra khỏi sân người mẹ gọi giật nó lại:

- Này, Duyên, mày mượn ai lấy một xu mà mua phở cho nó ăn thôi.

Đừng bế nó sang chị Vận nữa, sáng nay chị ấy đã nói với tao chị ấy cũng
thiếu sữa cho thằng Vịnh bú rồi.

Lại một hồi còi réo vang trời át cả tiếng khóc thét của đứa bé quằn

quại trong hai cánh tay gầy guộc của thằng Duyên. Người mẹ rút cái áo nâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.