NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 536

- Tôi chết mất mình ạ! Trời ơi! Đứa này là thứ mấy rồi.

- Thôi tôi van mình, mình cứ uất ức mãi chỉ làm cực khổ thêm tôi thôi.

Mình thương con cũng phải thương tôi chứ.

Thân gỡ tay Cúc ra, nhưng năm ngón tay như đã buộc chặt lại với bàn

tay lạnh rợi kia. Thân thở dài, chua xót hỏi vợ:

- Mình định giữ nó lại hay sao?

Vô tình, câu nói ấy mỉa mai nhắc đến cuộc thất bại đau đớn của một

người mẹ, một đêm vừa qua, ôm ghì lấy đứa con hấp hối vào ngực, để
truyền sang cho nó tất cả sinh khí của mình. Nhưng, không thể sao cứu vãn
được! Mà trước cuộc thất bại ấy, người đàn bà An Nam hiền lành và nhẫn
nại kia đã trải bao nhiêu cơn chiến đấu gay go với sự cùng khổ, nguồn gốc
của các nỗi phiền muộn, đau đớn và tội ác. Cúc, người mẹ này, trong đêm
ấy, khí lực sút kém đi nhiều lắm! Trán gấp thêm nếp nhăn, vẻ trong sáng
của hai mắt phai mờ, quầng thâm sẫm hơn, tiếng nói khàn khàn khản đặc.

Một cánh cửa bật tung, rít lên một tiếng dài. Nó kêu gọi sự phẫn uất

của con người, nó kêu gọi tất cả những năng lực hãy chồm dậy, phá tung
những cái gì đè ép và gập nát dần đời sống của con người. Ngọn nến thắp
trên đầu đứa bé tạt dài về một bên rồi vụt tắt. Gian buồng tối mờ, trước ánh
sáng đèn cây vàng, đục, bóng vợ chồng Thân chờn vờn trên tường vôi lơ
nhạt với bóng xác chết dẹp và ngắn. Đồ đạc đều cùng một màu, màu nâu cũ
kỹ.

Không khí lạnh buốt thêm, thở nhức mũi. Phổi người như ráo, máu

như dần cạn. Nếu cứ mãi thế này, hai con người sống trong gian nhà thiếu
hơi ấm áp, thiếu ánh sáng, thiếu khí trời trong lành, sẽ đến chết ngạt. Gió
lại rít lên, tiếng dài và sắc như một lưỡi sắt mỏng gọt lên các vỏ rắn. Gió
kêu gọi mãi. Gió thúc giục mãi, thúc giục mãi. Nó chờ đợi sự tức tối và thê
thảm trong gian nhà của vợ chồng Thân lỡ vỡ tan tành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.