NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 538

- Mình nhọc thế tôi nấu cháo đậu xanh để mình ăn với đường tây cho

lại sức nhé.

Cũng không thấy Thân trả lời Cúc chạy đến lay gọi:

- Mình phiền muộn uất ức điều gì thế? Tôi van mình, tươi tỉnh lên.

Thân lắc đầu, chán nản:

- Thế nào nó cũng kêu! Mình làm quần quật, tối tăm mắt mũi mà nó

vẫn kêu là chậm thì chết người ta chứ. Một chồng tích kê một thằng vào sổ.
Tiên sư nó, để cho công việc hút máu mủ người ta cũng phải vừa vừa...

Cúc, giọng run run, vội ngắt lời Thân:

- Chết mình đừng nóng nẩy quá! Mình lỡ mà mất việc thì dù tôi có

buôn bán tần tảo đến thế nào cũng chỉ kiếm được bữa rau bữa cháo cho
mình và tôi thôi. Nhưng còn lớn hơn, con bé đương sài đẹn, quặt quẹo kia
thì làm sao?

Cúc lại nhắc nhở đến những ngày đói khổ khi xưa để kêu gọi lòng

nhẫn nhục của chồng. Thân cay đắng quá, gục mặt vào lòng. Tưởng chồng
đã động lòng, Cúc hối hả xuống bếp nấu cháo.

Nằm trên chiếc nôi mây, thằng Xuân đứa bé chết đêm nay thức giấc

khóc oe oe. Thân mệt nhọc trỗi dậy. Anh đến bế con rung rung cánh tay ru
nó. Nhìn da mặt xanh mướt và cái đầu trốc lở đầy phẩm xanh của Xuân,
Thân càng đau quặn ruột. Mấy câu nói van lơn của Cúc thầm nhắc lại bên
tai Thân. Thân cay đắng cảm thấy rằng đời sống vợ chồng anh sẽ phải vất
vưởng cơ cực. Nhưng Thân không thể nào lùi bước một khi Thân đã giác
ngộ rằng mồ hôi, nước mắt và máu của anh và bao nhiêu người khác đã đổ
ra thành sự nhàn hạ, sung sướng cho một ít người hưởng, một khi Thân đã
nhận thấy nếu yên lặng sống mãi thế cái đời vất vả, thiếu thốn đủ mọi thứ,
cam chịu đủ mọi thứ, vợ chồng con cái anh sẽ tiêu diệt mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.