NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 619

- "A ơi ơi... con cò mày đi ăn đêm

Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao. A ời ơi..."

Mẹ Bồng nâng đứa con lên:

- Bà lại cho con bà bú nữa. Bà cho nó bú đến năm lên mười cơ... Ngày

xưa mẹ bà cho bà bú đến năm mười tám cơ. Bà chết đói thì chết bà cũng cứ
cho con bà bú, chứ bà không đi ở vú cho cái mặt nhà thằng lý Tơ đâu. Bà
lại hát nữa cho mà xem đây này.

Mẹ Bồng toét ngay miệng cười. Một tay xóc giả làm quạt che miệng

cất tiếng "ối a" hát chèo. Chưa dứt bài hát, mẹ Bồng ngồi phịch xuống bệ
cây bàng, hai chân xoạc ra, ngả hẳn đầu đứa con vào lòng, lấy tay cậy cậy
lượt bùn bám ở đầu vú nhổ bọt chùi xong mới cho con bú. Con bé nhìn lại
mẹ. Hai cái môi mỏng còn giữ được chút gì là tươi tắn nún nún rất lành, cái
đầu vú teo đi gần dán hẳn vào những xương ngực đen cóc cáy. Và một tay
của nó nhỏ như ống sậy, đưa lên vân vê đầu vú bên kia, vừa đu đưa chân, y
như một đứa bé sung sướng với một người mẹ lành mạnh trong những phút
âu yếm nhất vậy.

- Không biết kiếp trước tôi có ăn trộm chuông chùa hay lấy cái gì của

Đức ông không mà để đến bây giờ tôi phải chịu cái tội con cháu thế này?!

Có tiếng sụt sịt sau một đám quang gánh. Bà cụ đẻ chị Bồng vừa nói

vừa lấy vạt yếm chấm nước mắt. Nhưng cả bà cụ và chị Bồng chỉ được mọi
người nhìn qua rồi ai nấy lại chăm chắm vào đống thóc chất như núi ở hai
bên sân và những gánh thóc la liệt ở chung quanh họ. Và tất cả đám đông
cũng như đống thóc đều rung rung trong những tiếng ình ình của ba cái xe
cam nhông đã tiến ra khỏi cổng làng.

Những thóc sao mà nhiều thế? Những ôtô không hiểu loại gì mà cũng

to thế? Ba trăm bao thóc đã xếp rồi mà còn cơ man gánh lớn, gánh bé ngồi
chờ và những gánh kĩu kịt đương đổ đến. Giờ thì không còn trông mong gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.