NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 667

Ban sáng, ở bàn giấy ban Giám đốc có cả ban chỉ huy tự vệ nhà máy,

chúng tôi đã được nghe Trần Thị Mơ kể lại các cuộc chiến đấu của khẩu
đội và cả của Mơ, đặc biệt là cuộc chiến đấu trong mấy ngày giặc Mỹ bắn
phá ác nhất, nhưng cũng thua đau nhất. Giờ đây, Mơ đang đứng trên mâm
pháo vẫy đón chúng tôi ngay từ bước chúng tôi vào trận địa. Đến lúc chúng
tôi sang khẩu đội của Mơ thì đôi mắt và nụ cười của Mơ càng rực rỡ, hớn
hở, thân thiết.

Mơ mới mười chín tuổi. Cha làm thợ mộc, anh cũng làm thợ mộc.

Ngày bé, Mơ ở nhà bế cháu cho chị dâu và anh đi làm. Mơ được học đến
lớp 4. Năm mười sáu tuổi, Mơ được vào nhà máy. Từ việc cạo gỉ sắt Mơ đã
chuyển sang đứng máy bào và học bổ túc xong lớp 7. Ngay từ ngày giặc
Mỹ cố ý và điên cuồng hơn nữa bắn phá thành phố cảng của Mơ, Mơ xin
vào đội tự vệ, chiến đấu liền. Tất cả những đợt quyết liệt, Mơ đều ở trên
mâm pháo. Trong một trận khói lửa đất đá mù mịt, bom tấn của giặc giội
tới tấp, điện và dây nói từ đài chỉ huy đến trận địa bị cắt phá, chính Mơ
đứng quan sát và bắt mục tiêu đã để đến tận lúc máy bay giặc lao xuống
trút bom, Mơ mới ra lệnh cho cả khẩu đội bắn.

Giữa trận địa dại nắng và lộng gió chiều, trông gương mặt và vóc dáng

Mơ càng hồng hào, khỏe căng. Tất cả đôi mắt, bầu má, cặp môi, hàm răng
và nụ cười của Mơ đều tươi trẻ lạ lùng. Bên kia nòng súng chỗ Mơ đứng
một cô cũng quần xanh có yếm, mũ vải xanh. Chúng tôi chưa bắt tay Mơ
xong, Mơ đã quay ra giới thiệu bạn. Giọng nói của Mơ như nhạc rung, nụ
cười càng hơn hớn:

- Hoa Bảo Vân đấy! Hoa Bảo Vân pháo thủ số Một của khẩu đội vừa

được tuyên dương toàn thành đấy ạ ạ ạ!!

- Chào Hoa Bảo Vân!

- Chào cô Vân!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.