NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 92

Nhà sư nữ thở dội lên mấy tiếng, gạt luôn mấy hàng lệ, vừa tha thiết

nhìn Huyến vừa tiếp lời:

- Mà cái ngày ấy sắp đến rồi! Tôi không còn thể dùng sức gì mà ngăn

giữ nổi cho chồng khỏi chết. Ông tính thân thể đã khô rốc lại, mắt đã mờ
hẳn đi, không còn đủ trí nhớ và thỉnh thoảng mới nói một lời thì tôi còn
trông mong gì?

"Đau khổ cho tôi chưa? Ông! Ông nên thương chúng tôi! Chúng tôi

van ông đừng tiết lộ cho ai biết để chúng tôi sống thêm vài ngày nữa! Ông!
Chúng tôi van ông!"

Nhà sư vừa dứt lời thì Huyến quay mặt ra chỗ khác. Anh tránh nhìn vẻ

mặt xanh xám buồn thảm của y. Còn y, y từ từ cúi ôm lấy cái Hình thù co
quắp trong chăn bông. Huyến chợt thấy lòng mình lạnh rợi đi, và, Huyến
càng thấy làn không khí âm u bao phủ cả ngôi chùa tờ mờ đã chứng kiến
trong bao nhiêu năm một tình thương yêu khác thường của một cặp vợ
chồng tật bệnh khốn nạn, càng lạnh lẽo, càng nặng nề.

Cuối năm sau, Huyến được nghỉ phép nửa tháng. Trước khi rời Hà Nội

về Trại Hutt thăm nhà, anh xuống ga Mộ Hà rẽ vào chùa Âm Hồn để thăm
nhà sư nữ cụt tay và người chồng của y.

Khi đến nơi, Huyến thấy cổng tam quan đóng chặt, cỏ mọc đầy sân,

vườn tược hoang tàn trơ trụi. Huyến ngạc nhiên. Anh xé giậu vào cửa sát
chùa. Thì chỉ có tiếng mọt nghiến gỗ rả rích từ trong bóng tối đưa ra.
Huyến vòng lại sau chùa. Anh thấy bảy gian nhà ngang đã đổ nát hết, trơ
lại một bức tường loang lổ và vài cái cột gỗ cháy sém. Cuối sân xây thêm
một ngọn tháp tám đợt, một ngôi mộ mới của một vị sư.

Hỏi ra, Huyến mới rõ tháng hai năm ấy về một đêm tối trời nhà sư nữ

đã đổ dầu vào đống củi, ngồi lên trên, ngồi châm lửa. Tới khi bốc cháy
sáng rực cả một góc trời dân làng mới đổ đến cứu chữa, nhưng họ chỉ dập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.