NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 1 - Trang 90

- Nhưng ông cụ tìm cách ngăn cản khác?

- Đã hẳn. Cha tôi thấy dùng cách ấy mà không ngăn ngừa được bèn sai

người lên tỉnh báo ông Sứ và Đốc tờ xin cho người điệu chồng tôi tống
sang trại hủi Văn Môn ở Thái Bình. Hay tin ấy, tôi vội vã dắt chồng trốn đi.

"Bốn năm trời ròng rã, chúng tôi không dám bén mảng đến các thành

thị vì sợ bắt gặp người nhà tôi cho đi tìm kiếm, chúng tôi lang thang nay
đây mai đó ở các chốn hẻo lánh trên thượng du. Ban ngày, tôi giấu chồng
một chỗ, đội hoa quả bánh trái vừa bán vừa xem tướng kiếm tiền nuôi nhau.
Tôi sở dĩ biết nghề lý số vì thuở bé học nhiều chữ Nho và được ông nội dạy
bảo cặn kẽ về khoa đó. Rồi đêm đến mới dám cùng nhau ăn nằm, thật
chẳng khác gì cặp vợ chồng tên tử tù vượt ngục".

Huyến ngắt lời:

- Chắc chồng nhà sư mắc nghiện từ khi bỏ làng trốn lên đất thượng du.

Nhưng sao nhà sư lại để y mắc nghiện?

- Ông nghĩ kỹ một chút sẽ hiểu rõ. Cả ngày phải xa nhau, đêm đến

mới được cùng nhau ăn nằm thì chả nhẽ lại đi ngủ ngay. Mà không còn gì
buồn khổ bằng trước ngọn đèn hoa kỳ, sau vài giờ chuyện trò, một kẻ
không chịu thấu nỗi đau đớn nhăn nhó rên rỉ. Thấy thuốc phiện rẻ tôi liền
sắm một bộ bàn đèn về cho nhà tôi tập tiêm lấy mà hút. Dần dần nhà tôi
tiêm thạo, hút được nhiều, cái "việc" làm ấy và sự say sưa giúp nhà tôi
khuây khỏa bớt buồn phiền hơn trước. Nhưng từ ngày bệnh ăn đến ngón tay
thì tôi phải tập tiêm thuốc hầu nhà tôi.

- Chắc nhà sư một đôi khi cũng có hút?

- Thưa ông cũng có, nhưng họa hoằn vì nhà tôi cố ép, tôi phải chiều ý.

Nhưng khổ quá, chúng tôi không thể ở nơi nào lâu quá vài tuần lễ: con
người chứ có phải cái kim đâu! Rồi càng thấy mọi người đều hắt hủi kinh
tởm nhà tôi, đến đâu cũng có kẻ soi mói, xua đuổi, mà bệnh tình nhà tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.