NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 243

không bao giờ để lọt một vụ nào... Đúng ông Tây cậu đây rồi! Tuy cổ họng
chưa bị bóp nhưng ông Dâng cứ ư ứ không ra tiếng. Không phải ông nói
mà là ông thở và kêu lên như trong cơn mê. Ba thằng mật thám ta, thằng
đứng lên giường, thằng lôi tuột chăn chiếu thúng bị ra ngoài thềm, thằng
chạy ra sau nhà. Thấy có bóng người, cái Tý giật nảy mình. Nó vừa ngước
mặt lên thì một bàn tay cũng như cụm móc sắt thít lấy cái cổ bé ngẳng của
nó với tiếng reo lên:

- Vải bao bột Con chim đây rồi! A ha... vải bao bột Con chim đây rồi!

Con lỏi tỳ này định chuỗn (3)hàng đi đâu thế này? Khám kỹ vào!

-----

(3) Con bé con này định chuồn.

Trong cổ họng ông Dâng càng ư ứ những tiếng kêu, tiếng thở. Tim

ông, óc ông như có dùi đâm liên tiếp khi người ông bị giật lên dằn xuống
và hai bàn chân bị dộng thình thịch xuống đất. Đến lần dộng thứ ba thì ông
rũ hẳn ra. Ông phải quỳ xuống mà chịu.

- Xưng đi! Xưng đi!... Chúng nó xưng cả rồi. Con ơi!...

Tây cậu vừa hỏi, vừa cười hô hố, vừa lắc vừa giật cổ họng, quai hàm

và xương quai xanh ông Dâng. Thằng Cu đã bò đến bên cha. Nó quờ quờ
tay để níu lấy áo bố. Cánh tay bé nhỏ nọ vừa giơ lên cùng với đôi mắt ngây
thơ ngước nhìn, và trong khi người cha đương chới với đón con thì con chó
lài xồ đến. Con chó ngoạm liền ngay lấy cổ thằng nhỏ, hất vật ra đất. Thằng
nhỏ "chóe" một tiếng. Ông Dâng thét lên: "Ối giời ơi!". Ông với với quờ
quờ ra chỗ nắng xói, nắm nắm những dải nắng lấp loáng trên người đứa
con.

- Giời đất ơi! Thế này thì con tôi chết mất! Các quan nhớn ơi! Con cắn

rơm cắn rác lạy các quan nhớn... Các quan nhớn là đèn giời, xin các quan
nhớn soi xét cho, cả đời con có bao giờ con dám tơ hào của ai cái gì đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.