NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 3 - Trang 390

mà hai con này cũng cứ làm... Thế mà bây giờ bà cụ lại...!" - Mẹ Nghĩa cố
nén sự bực dọc để chuyển sang chuyện khác:

- Anh Chấn bị án cũng nặng như ông Cam đấy bà nhỉ?

- Đã làm việc như thế thì án là nặng lắm.

Mẹ Nghĩa trầm trầm giọng:

- Tây mà phải thả cộng sản, thả cách mệnh ra như thế thì ức lắm đấy!

Cách mệnh mà thành, cộng sản mà thành, thì thay đời đổi thế ngay bà nhỉ?
Nhưng mà chúng nó chẳng chịu như thế đâu! Cái tang những thằng nhọ đít,
những thứ Nam Hạ vác đất, những con mẹ đội than què dở như con mẹ La
và rách rưới đen đủi người chẳng còn ra người như con mẹ Nghĩa rằng này
mà lại được sung sướng, có quyền ăn quyền nói, không bị ai đè đầu cưỡi
cổ, con cái nhà chúng nó lại được ăn học và cũng làm việc nọ việc kia... thì
còn giời đất nào nữa!

Cốt trầu đã ngọt sắc. Mẹ Nghĩa nuốt đến đâu thấy nóng người và say

đến đấy. Mẹ mở hai ngón tay vuốt ở hai bên mép rồi chùi vào chân niễng.
Rồi mẹ mỉm cười, tự chia với mình nỗi vui sướng trong câu vừa nói.

Giời đã sâm sẩm. Muỗi đã kêu như ri ở trong nhà. Mẹ Nghĩa uống

chén nước rồi chào bà cụ:

- Con về bà ạ. Anh Chấn lên, thế nào bà cũng gọi con sang nhé. Có gì

thì bà nói với các anh ấy cho con. Thật lòng con muốn mời các anh ấy... gọi
là nhân nhà con có kỵ...

Mẹ Nghĩa lũn cũn về nhà. Gió rét thổi sầm sập vào trong ngõ. Mẹ vội

khép tà áo che bụng. Bụng mẹ dạo này càng to. Báng lại chửa. Cái chứng
sốt rét ma quỷ hành mẹ từ ngày mẹ làm ở Vàng Danh về kia đến nay là hai
mươi, hơn hai mươi năm rồi mà vẫn không dứt. Mẹ đã phải nhắm mắt
nhắm mũi uống cả nước giun sống! Tuần trước nó lại vật mẹ liền mấy đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.