Thanh trỏ lờn ảnh Lờnin:
- Đõy là vị lónh tụ và người chiến sĩ vĩ đại, kớnh yờu vụ cựng của
nhõn loại: đồng chớ Lờnin mẹ ạ. Cỏi thiờn đàng mà người ta bao năm mơ
ước cầu nguyện thỡ ở nước Nga đương xõy dựng, đú là chế độ xó hội chủ
nghĩa khụng cũn người búc lột người, khụng cũn người ỏp bức người, ai
nấy đều ra sức mà làm việc và hưởng hạnh phỳc. Đồng chớ Lờnin đó lónh
đạo Cỏch mạng thỏng Mười Nga lật đổ cỏi địa ngục là chế độ của vua chỳa
Nga, rồi dựng lờn thiờn đàng xó hội chủ nghĩa...
Mẹ Thanh cũn đương bàng hoàng vỡ tấm tranh treo cao ở trước mặt
mỡnh và những cõu giảng giải của Thanh mà bà khụng thể sao hiểu nổi,
thỡ Thanh đó trỏ xuống bức chõn dung treo trờn chồng sỏch:
- Cũn đõy là văn hào Vớchto Huygụ, chuyờn viết sỏch bờnh vực cho
những người đau khổ khốn nạn. Khi văn hào Vớchto Huygụ mất, tất cả
những người nghốo đúi, cựng cực ở kinh đụ Ba Lờ kộo nhau đi đưa đỏm
Người.
Mẹ Thanh chờ Thanh ra ngoài sõn, kờu lờn một tiếng thầm:
- Giờsu lạy Chỳa tụi! Cú thật khụng con?!
Rồi từ đấy bà khụng dỏm trụng đến hai tấm tranh ảnh và cũng khụng
dỏm đến gần cả bàn sỏch của Thanh nữa. Mỗi khi ngồi đọc kinh, lỳc bị chia
lũng chia trớ, bà cú nhỡn ra cửa, mắt chạm phải những hỡnh người nọ, thỡ
bà vội vàng quay ngay lờn bàn thờ, làm dấu thỏnh giỏ và đọc kinh to lờn.
... Thanh hết sức nương nhẹ bú hoa mà vẫn cứ sợ va chạm phải người
đi đường, hay đỏnh rơi, đỏnh gẫy. Mấy người con gỏi hàng rau đậu và hoa
quả ở cựng xúm đó thuộc từng giờ giấc của Thanh đi qua đõy từ hai năm
nay đều nhỡn theo Thanh chăm chỳ:
- Cậu giỏo hụm nay lại đi sắm gỡ mà ụm cồm cồm một gúi thế kia?!